Vào khoảng 3 tháng trước, thời điểm xuất hiện rất nhiều thông tin cho rằng Antonio Conte sẽ bị sa thải, tờ Daily Mail bất ngờ lên bài phát biểu của Roman Abramovich.
Abra khẳng định Conte có thể tiếp tục ở lại Chelsea nếu… ngoan. “Ông ta có thể gắn bó với Chelsea thêm một năm nữa nếu ngừng ngay việc ca cẩm về chuyển nhượng”, tỷ phú Nga nói.
Chuyện gì lạ đời thế này? Tại sao một huấn luyện viên lại không được phép than vãn về chuyện ông ta không có đủ cầu thủ để dùng. Thực tế cũng chứng minh rằng lực lượng Chelsea tương đối mỏng. Conte có kêu cũng hoàn toàn hợp lý.
Tuy nhiên, để “đập” lại màn khóc lóc của Conte, ban lãnh đạo Chelsea công bố kể từ mùa Hè 2014 đến nay, The Blues đã chi tới 547 triệu bảng tiền chuyển nhượng. Con số này không kém quá xa so với ông vua chuyển nhượng Man City (673 triệu).
Chi tiêu chỉ cách nhau 126 triệu bảng - số tiền thực tế chỉ đủ mua một ngôi sao và một cầu thủ hạng trung nào đó vào thời buổi này - tại sao Man City có thể xây dựng được đội hình bất khả chiến bại còn Chelsea 4 mùa gần đây có tới 2 lần văng khỏi top 4 Premier League?
Nếu chênh lệch chỉ là từ 2-3 cầu thủ, tại sao Pep Guardiola không bao giờ kêu ca thiếu người còn Conte thì kêu như vạc suốt ngày? Thế nhưng, có đi sâu vào thực tế mới hiểu sự khốn khổ của Conte.
Bởi trong 4 năm qua, Chelsea quả thật có tiêu hết 547 triệu bảng tiền mua cầu thủ, nhưng đã bán đi số lượng cầu thủ rất lớn và mang về tới 446 triệu bảng. Trong cùng quãng thời gian này, không CLB Anh nào bán nhiều và kiếm được nhiều tiền từ bán cầu thủ bằng Chelsea.
Có những thời điểm Chelsea cho mượn tới 38 cầu thủ và bán đi hàng chục người khác. Đây thực tế là chính sách cân đối thu chi của nhà kinh doanh Roman Abramovich.
Ông đã chủ động hạn chế số tiền phải đổ vào Chelsea và thông qua sự tư vấn của các trợ lý, Abra đã đẩy đi hàng loạt ngôi sao (Oscar, Diego Costa, Nemanja Matic...) để bù lỗ.
Như vậy, số tiền Abra thực tế chi cho Chelsea trong 4 năm qua chỉ là 119 triệu bảng, thậm chí còn ít hơn số thực chi của Everton (165 triệu) hay Crystal Palace (126 triệu) và kém xa Man City (496 triệu) hay Man United (417 triệu).
Hẳn nhiều người hâm mộ sẽ rất bất ngờ khi biết trong 4 năm qua, Chelsea mang về Stamford Bridge tổng cộng 130 cầu thủ, nhưng đã đẩy đi (bán hoặc cho mượn) tới... 139 người. Cá biệt chính là mùa này. Chelsea mua 30 người nhưng bán tới 38 người.
Số lượng bán đi nhiều hơn nhập về, thống kê này đã chứng minh rõ ràng độ mỏng về lực lượng của Chelsea, và nó cũng lý giải tại sao Conte lại “khóc” nhiều đến vậy. Nhưng con khóc mà mẹ đâu thèm cho bú.
Abramovich thậm chí còn lên dằn mặt Conte không được than vãn nữa.
Thế mới thấy Conte khổ - khổ vì một ông chủ muốn cắt giảm chi tiêu và còn quá đồng bóng. Dưới thời Abramovich, các HLV dù có thành tích vẻ vang đến mấy cũng khó lòng ngồi lâu.
Avram Grant đưa Chelsea vào chung kết Champions League nhưng chỉ ngồi ghế HLV trưởng The Blues được 247 ngày. Roberto Di Matteo thậm chí còn đưa The Blues lên ngai vàng Champions League nhưng thời gian tại vị cũng chỉ 262 ngày. Sống trong một môi trường “độc hại” thế này, làm sao mẫu HLV cá tính như Conte có thể trụ nổi.
Vậy nên kể cả Chelsea có quyết định không sa thải Conte, có lẽ ông cũng nên tìm chủ khác mà thờ. Sống với Abramovich sẽ khó có ngày nào yên và cũng không thể đảm bảo trong thời đại kim tiền thế này, việc Abra thắt lưng buộc bụng có duy trì nổi thành công cho Chelsea hay không?
Chung kết FA Cup tối nay có thể sẽ là trận đấu cuối cùng của Conte.
Bình Luận