M.U & trận thua "quý như vàng"

Người ta thường học được nhiều điều quan trọng từ một thất bại, hơn là từ một thành công.
M.U & trận thua "quý như vàng"
Tất nhiên, trận thua 1-2 trước Wolverhampton ở vòng tứ kết cúp FA được tính là một thất bại, cho M.U của Ole Gunnar Solskjaer. “Độ nặng” của thất bại ấy có vẻ đã được nhân lên gấp đôi, khi đấy là trận thua thứ 2 liên tiếp của M.U. Thua càng nặng, bài học càng quý?

Thật ra, cái chi tiết thua 2 trận liên tiếp kia hầu như chẳng có ý nghĩa gì đáng kể, ngoài “tính báo chí” của nó. Báo giới cố nhắc, cũng chỉ để nhắc, thế thôi. Giả sử không phải là “liên tiếp”, thì có gì khác biệt? Ý nghĩa lớn nhất vẫn chỉ như vậy: M.U bị Wolverhampton loại khỏi Cúp FA. Nó độc lập hoàn toàn với trận thua Arsenal, làm M.U thất thế trong cuộc đua Top 4.

Nếu cho rằng Solskjaer, hoặc M.U nói chung, không phải chịu áp lực về việc phải cố tranh Cúp FA, thì có thể nói luôn: thua Wolverhampton là một kết quả gần như vô nghĩa. Nó không liên quan đến cái mục tiêu mà Solskjaer không có, thậm chí là không nên có. 

Và hóa ra, đấy là cái thua quan trọng, trong một trận đấu vốn không thật sự quan trọng. Rút ra điều gì thì đấy là việc của Solskjaer. Nhưng chắc chắn, ông phải có những bài học để rút ra, sau trận thua mà báo giới cố nhấn mạnh cho bằng được, rằng đấy đã là trận thua thứ hai liên tiếp kể từ khi Solskjaer dẫn dắt M.U.

Một cách tổng thể, vẫn chỉ có mục tiêu Top 4 là quan trọng nhất cho M.U, từ nay đến cuối mùa bóng. Champions League vẫn cứ là trận địa “tới đâu hay tới đó”, và phải nói thêm rằng đấy là nơi mà thầy trò Solskjaer chỉ được chứ chẳng mất gì. Còn Cúp FA? Thật ra, câu chuyện cụ thể trong cái ngày M.U thua Wolverhampton phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta thấy trên bề mặt.


Ban đầu, vẫn chẳng có gì quan trọng, khi đấy mới chỉ là vòng tứ kết, và vẫn còn đấy một Man City quá hùng mạnh, chưa kể Wolverhampton chẳng bao giờ là đối thủ xoàng (rất đáng gờm là đằng khác). Nhưng hoàn cảnh bỗng thay đổi hẳn khi Man City bị dẫn 2 bàn trên sân Swansea. Chưa đầy hai giờ trước khi ra sân, thầy trò Solskjaer bỗng nhận ra rằng họ sẽ gần như... chạm tay vào Cúp FA nếu thắng Wolverhampton, bởi Man City đã nằm trên bờ vực trong khi cuộc đua chỉ còn mỗi Watford và Millwall hoặc Brighton.

Phải quyết thắng Wolverhampton? Dĩ nhiên rồi. Và nếu thế, cái quyết tâm ấy đã bị dội gáo nước lạnh ngay trước thời điểm bóng lăn, bởi rút cuộc thì Man City đã thắng ngược Swansea 3-2. “Quyết thắng” ở đây chỉ là cách nói ngắn gọn, bởi đấy không chỉ là tinh thần, mục tiêu, mà còn liên quan đến đội hình, chiến thuật, cách chơi nữa.

Nói về M.U trong đêm thứ Bảy vừa qua là phải nói cả về trận đấu của Man City nữa, chứ mọi chuyện không chỉ gói gọn trong diễn tiến của trận gặp Wolverhampton. Chuyện của Wolverhampton lại khác, bởi đội này trước sau chỉ có mỗi đấu trường FA là quan trọng nhất từ nay đến cuối mùa bóng.

Chúng ta không dễ bàn về bài học cụ thể đã được Solskjaer rút ra, bởi chỉ có chính ông mới biết rõ mục tiêu của mình, mới biết ông mất chỗ nào, thất bại chỗ nào, ứng với mục tiêu ấy. Chỉ có một điều chắc chắn: bây giờ thì cái “ngã rẽ” ở Cúp FA đã thật sự tan biến, để thầy trò Solskjaer toàn tâm toàn ý với cuộc đua Top 4 ở Premier League. 

Cho dù tinh thần M.U có bị tác động bởi cái chi tiết “thua 2 trận liên tiếp”, thì cũng quá tốt khi mọi trận đấu tầm CLB tạm ngưng thật đúng lúc, để M.U không chỉ khôi phục tinh thần mà còn khắc phục tình trạng chấn thương. Solskjaer và các trợ lý cũng đã có được cơ hội tuyệt vời để hiểu thêm về Wolverhampton, mà họ sẽ gặp lại ở Premier League vào đầu tháng 4.
    Bình Luận