Grimsby Town với lực lượng phần lớn là những cầu thủ trẻ trưởng thành từ học viện và thậm chí có cả một tuyển thủ quốc gia Đảo Faroe trong đội hình. Họ chỉ có giá trị đội hình vỏn vẹn 3,6 triệu euro, tức bằng 1/3 CLB Nam Định và bằng… 1/400 giá trị đội hình Man United.
Nếu ai đó bảo tôi trước trận rằng MU sẽ bị loại khỏi League Cup theo cách ấy, chắc tôi sẽ cười xòa, cho rằng đó chỉ là câu đùa vô duyên. Nhưng bóng đá luôn có cách làm tổn thương những kẻ yêu nó nhiều nhất, và tôi – một kẻ trung thành với màu đỏ thành Manchester – đã nếm trải sự thật phũ phàng đó.
Người ta bắt đầu nói về chuyện sa thải Ruben Amorim. Nhưng tôi tự hỏi: chúng ta có đang quá vội vàng không? Câu chuyện thay tướng ở Old Trafford đã trở nên nhàm chán đến mức... đôi khi tôi không muốn đọc báo nữa. Kể từ ngày Sir Alex Ferguson rời đi, đã có tới 8 người, từ HLV chính thức đến tạm quyền, ngồi vào chiếc ghế nóng này. Tôi đã kỳ vọng mỗi lần thay đổi là một khởi đầu mới, nhưng kết quả thì sao? Chúng ta vẫn sa sút, vẫn loay hoay tìm kiếm một định hướng mà chưa bao giờ thực sự chạm tới.
Tôi không bênh Amorim. Tôi biết ông có lỗi trong chuỗi trận bết bát này. Tôi nhìn vào hệ thống 3-4-3 mà ông xây dựng, và tôi thấy rõ sự lạc lõng. Mùa trước, đội hình mà Erik Ten Hag để lại đã chẳng phù hợp. Quỷ đỏ kết thúc ở vị trí thứ 15, một thành tích mà chẳng một manucian nào có thể mường tượng trong những năm tháng Old Trafford đầy ắp hào quang.
Thế mà mùa này, Amorim vẫn kiên định với cùng một triết lý, bất chấp mọi dấu hiệu cho thấy nó không vận hành được. Tôi thấy sự cứng nhắc, thiếu linh hoạt, và cả sự bảo thủ. Đó là lý do để nhiều người đặt dấu hỏi về tài năng của ông.
Nhưng tôi cũng phải thành thật với lòng mình: MU mới chỉ chơi 3 trận mùa này. Chúng ta đã từng thấy đội bóng này trở lại mạnh mẽ từ đống tro tàn, và tôi muốn tin vào một phép màu tương tự. Hãy nhớ lại mùa hè vừa rồi, khi MU thắng West Ham, vượt qua Bournemouth, và “hòa trên thế thắng” Everton để giành danh hiệu Premier League Summer Series. Khi ấy, tôi đã nghĩ Amorim đang gieo hạt mầm cho một tương lai mới. Vậy mà chỉ sau vài trận chính thức, mọi thứ sụp đổ nhanh đến đáng sợ.
Tôi đau nhất khi nhìn vào hàng công trị giá 200 triệu bảng – Mbeumo, Matheus Cunha, Benjamin Sesko – nhưng rồi lại thấy họ bất lực trước Grimsby. Cái cảm giác cay đắng ấy chẳng khác nào vết cứa vào lòng tự tôn. Hai chàng trai mới của chúng ta - Mbeumo và Cunha bước lên chấm luân lưu, chỉ để rồi đá hỏng. Khi bóng bay trúng xà ngang, tôi thấy cả một mùa giải trôi khỏi tầm tay dù nó vừa khởi đầu.
Tôi không thể ngăn mình so sánh thất bại này với ký ức đau buồn trước MK Dons dưới thời Van Gaal hay thậm chí trận thua York City năm 1995 khi Sir Alex còn tại vị. Nhưng lần này, cảm giác còn chua chát hơn. Thất bại ấy không chỉ là một con số trên bảng tỉ số, nó là lời nhắc nhở rằng MU đã không còn là MU của tôi nữa – một đội bóng từng khiến cả châu Âu khiếp sợ.
Tôi thấy buồn, nhưng thực sự chưa muốn buông tay. Tôi tin, việc sa thải Amorim vào lúc này sẽ chỉ kéo chúng ta trở lại vòng lặp cũ – sự thiếu kiên nhẫn, sự vội vàng, và kết cục là một HLV mới lại lạc lối với một tập thể mất niềm tin. Thay vì dỡ bỏ mọi thứ, tôi muốn nhìn thấy Amorim thay đổi. Có lẽ không riêng gì tôi, rất nhiều người muốn thấy HLV trẻ tuổi và có vẻ ngoài dễ mến người Bồ Đào Nha gạt bỏ sự cố chấp, thử nghiệm những sơ đồ mới, để Quỷ đỏ không còn dễ bị đối thủ đọc vị như một cuốn sách giáo khoa.
Chặng đường trước mắt đầy chông gai: Burnley, rồi Man City, rồi Chelsea. Tôi biết sẽ có thêm những giông bão đang chờ. Nhưng tôi cũng biết rằng, đã là fan Man United, chúng ta quen với những khoảnh khắc ngọt ngào lẫn đắng cay. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác run rẩy hạnh phúc khi Solskjaer đưa MU lội ngược dòng trước PSG, niềm vui bùng nổ khi Rashford ghi bàn phút bù giờ. Những ký ức ấy khiến tôi không thể bỏ cuộc, dù có bị thử thách đến đâu.
Tôi không chắc Ruben Amorim có phải là người sẽ đưa MU thoát khỏi vũng lầy này không. Nhưng tôi chắc chắn rằng, nếu tiếp tục thay HLV mà không thay đổi cách vận hành từ thượng tầng, mọi thứ sẽ vẫn như cũ. Và tôi, một người hâm mộ đã đi cùng Quỷ đỏ qua bao mùa giải, chỉ còn biết hy vọng rằng lần này, sự kiên nhẫn – thứ đã biến MU thành đế chế dưới thời Sir Alex – sẽ trở lại.
Bởi tôi tin, dù đang ở tận đáy thất vọng, tình yêu dành cho đội bóng này vẫn chưa bao giờ cạn trong tôi và hàng triệu manucian khác. Vậy nên, chúng ta sẽ còn tiếp tục chờ, chờ đến ngày MU trở lại như một Quỷ đỏ đích thực.
Bình Luận