"Cha già rồi đúng không?!
Mắt kém, tay chân thì run
Cha già rồi đúng không?!
Sao cứ nói lung tung chuyện cũ
Cả cuộc đời với cha
Chỉ sống để yêu một người là mẹ của các con thôi!
Có lẽ, cuộc đời còn có bao nhiêu lần 10 năm nữa..."
Lời nhạc của Phạm Hồng Phước vang lên như thể hát cho một người thật xa mà cũng thật gần. Nếu người cha trong nhạc phẩm "Cha già rồi đúng không?" yêu mẹ của các con suốt cuộc đời thì vị "cha già" thành London dành cả tuổi thanh xuân để yêu một Arsenal.
Một ông cụ đầu bạc, mắt nhíu lại, nghiêm nghị đứng bên đường pitch, lặng im... Để đến khi quả bóng từ chân các cầu thủ áo đỏ sút tung lưới đối thủ thì người ta lại thấy ông chạy một quãng gần và hai tay nắm chặt lại để ăn mừng. Thế rồi ngài cũng chỉnh áo vest ngay và lại lặng im nhìn trận đấu diễn ra tiếp tục.
Arsene Wenger là thế, ông chẳng bao giờ cười trên sân cỏ và chẳng nhảy cẫng lên hay hét lớn để ăn mừng. Chỉ nhắc nhở học trò những lúc cần thiết, còn nếu không thì vẫn gương mặt ấy, ít biểu lộ cảm xúc. Nhưng một khi ai công kích đội bóng hoặc chỉ trích cầu thủ thì Giáo sư sẽ chẳng dễ dàng chịu thua.
Ông sẵn sàng đấu võ mồm đến cùng để lấy lại uy danh cho CLB. Một ông già điềm tĩnh đến lạ nhưng cũng háo thắng và bảo thủ kinh hoàng. Trong ngài Wenger có hai con người, một là lặng im để quan sát hoặc ăn thua đủ đến cùng.
Cuộc đời của một ngôi sao sân cỏ hay bất kỳ HLV nào rồi cũng sẽ có điểm dừng. Có hợp rồi sẽ có tan. Chúng ta sẽ chẳng kể ra đây những danh hiệu, chiến thuật hay sai lầm nữa mà điều Giáo sư để lại duy nhất trong lòng của CĐV có lẽ là thông điệp của một vị cha già đáng kính.
Ông sẽ im lặng và nghiêm nghị với "các con" mỗi khi tập thể đạt thành tích cao. Và người cha này sẵn sàng bung hết sức để bảo vệ đàn con mối khi có ai đó công kích chúng. Nếu các bạn nghĩ Wenger khó gần thì có lẽ bạn chưa thấy ông cười thật tươi khi đội đoạt danh hiệu.
Một Wenger khó tính lại chịu khó đóng clip hài cùng các học trò để quảng cáo cho Arsenal. Và điều đáng nhớ nhất ở Giáo sư mà có lẽ fan Việt Nam không thể nào quên là hình ảnh ông đội chiếc nón lá và cười hết cỡ khi Pháo thủ sang du đấu tại Hà Nội.
Rồi đây, mùa giải sau và sau nữa chúng ta sẽ chẳng thấy một bóng hình lặng lẽ đứng cùng học trò dù trời có tuyết. Các CĐV cũng sẽ thấy vắng một ông cụ đội mũ trùm khi trời mưa chỉ đạo cầu thủ một cách bình tĩnh. Rồi ai sẽ là người sẵn sàng đáp trả truyền thông và đối thủ để bảo vệ các con của mình?
Chặng đường 22 năm HLV người Pháp gắn bó với đội bóng áo đỏ thành London đã đi đến những thời khắc cuối cùng. Rồi vị cha già này sẽ nghỉ hưu nhưng điều ông để lại cho chúng ta là hình ảnh, thương hiệu và tình yêu vô bờ của một người lính già mãi mãi chiến đấu vì tình yêu cho bóng đá.
Chào tạm biệt người cha yêu dấu của sân Emirates! Các học trò và CĐV sẽ nhớ ông nhiều lắm! Nhớ từ sự lặng im đến cả những lần ông bảo vệ CLB. Cám ơn ông vì tất cả. Xin hát nốt bản nhạc của Phạm Hồng Phước để dành tặng cho Giáo sư Arsene Wenger nhân ngày chia tay gần kề:
"... Cha già rồi đúng không?!
Cứ hát mãi câu ca "Hoài Lang"
Cha già rồi đúng không?!
Con xin lỗi cha, con thật vô tâm
Cả cuộc đời của cha
Chỉ sống với những ước mơ ngày thơ tự vẽ nơi tim
Có lẽ, cuộc đời còn có bao nhiêu lần 10 năm nữa...
Cha kể tôi nghe."
Bình Luận