Ngay cả sự chuyển giao của Arsenal từ bóng đá phòng ngự của George Graham sang tấn công nghệ thuật của Arsene Wenger cũng được hỗ trợ bởi triều đại Bruce Rioch trong khoảng một mùa giải. Riêng Chelsea đã không có sự chuyển giao như vậy và Maurizio Sarri sẽ phải tự mình làm những công việc đó.
Không chỉ đơn thuần là Chelsea đã tập trung vào việc phòng ngự kín kẽ và phản công chớp nhoáng dưới thời Antonio Conte, câu lạc bộ phía tây London phần lớn quãng thời gian dưới sự bảo hộ của Roman Abramovich đều đi theo khuôn mẫu đó.

Abramovich từng thất bại trong việc xây dựng bóng đá đẹp với Villas-Boas.
Nhiệm vụ của Sarri là cải thiện tâm lý của các cầu thủ Chelsea và thay đổi nhận thức cũng như kỳ vọng của người hâm mộ. Ông đã cố gắng làm điều tương tự mà Andre Villas-Boas thể hiện trong nửa mùa giải và... Roberto Di Matteo nhanh chóng thành công tại Champions League bằng con đường cũ - 'phòng ngự phản công'.
Phong cách bóng đá của The Blues thường được xác định bởi các tiền vệ phòng ngự. Claude Makelele là tiền vệ phòng ngự thuần tuý, người chưa bao giờ bỏ trống khu vực của mình; Obi Mikel đã tiến hoá từ một sự sáng tạo ở khu vực giữa sân sang một dạng ưu tiên sự chắc chắn; Nemanja Matic là sự hiện diện về nguồn năng lượng vô tận;
Và bây giờ N'Golo Kante là một gã nhỏ con nhưng vô cùng mạnh mẽ, dù vậy, anh không phải chân chuyền bóng xuất sắc. Sự thay đổi (ở mùa giải này) từ Kante tới Jorginho ở vị trí tiền vệ của Sarri đã gây tranh cãi, mặc dù Chelsea có 16 điểm sau 6 trận mở màn.

Cách tiếp cận của Conte và Sarri quá khác nhau, và bạn có thể nói điều gì đó tương tự như Kante và Jorginho.
Kante đã chơi quá xuất sắc trong ba năm qua. Đối với cả Chelsea và Leicester City, anh đã chơi đúng vị trí của một tiền vệ phòng ngự, người luôn giành chiến thắng trong những pha tranh chấp và để dành sự sáng tạo cho các đồng đội. Dĩ nhiên là cầu thủ người Pháp đã có những tiến bộ đáng kể nhưng để so sánh với Jorginho về sự sáng tạo thì quả thực không hợp lý.
Ngôi sao gốc Brazil là một điều gì đó hoàn hảo để vận hành triết lý của Sarri trên sân cỏ, nó tương tự những điều mà Jorginho đã làm ở SSC Napoli. Vâng, 180 đường chuyền thành công trong trận hoà với West Ham không nên được coi là một thành tích đặc biệt, nhưng cũng không cho thấy rằng tiền vệ này đã quá 'cẩn thận'.
Tỷ lệ thành công của anh là 90% - tương đối thấp so với tiêu chuẩn của chính cầu thủ này - 42 đường chuyền ngược lại đều thành công, cũng như 31 đường chuyền ngang. Nhưng chỉ có 89 trong số 107 đường chuyền đã được hoàn thành, bởi vì Jorginho cố gắng đưa bóng đến vị trí của những tiền đạo (19 cho Hazard và 10 cho Giroud.)
Jorginho đã tạo ra 3 cơ hội ghi bàn rất tốt - một bị lãng phí bởi Giroud, một bị lãng phí bởi Hazard, một lãng phí bởi Willian trong những phút cuối cùng. Đáng nhẽ Chelsea cần hoàn thành 2 trong số đó. Vấn đề rõ ràng là các chân sút của họ kém duyên chứ không phải do 'sự sáng tạo' không đủ.

Sarri là một người quản lý ưu tiên sở hữu bóng thay vì thế mạnh chính của Kante là chạy và ngăn chặn.
Sở hữu chàng tiền vệ này là khi Chelsea biết cách chịu đựng sức ép từ các cầu thủ đối phương. Khả năng chuyền bóng thông minh giúp đội hình của họ kết hợp dễ dàng hơn để điều phối trận đấu theo đúng ý. Trong cả hai tình huống (phòng thủ hoặc dồn ép đối thủ), thật khó mà tìm được một lý do cho việc sử dụng Kante trong vai trò của một tiền vệ lùi sâu.
Vẫn còn một vị trí cho cầu thủ người Pháp trong hàng tiền vệ của Chelsea, đặc biệt là trong các trận đấu có sự góp mặt của các hảo thủ, nhưng không ai có thể khiến Sarri thay đổi ý định sử dụng Kante thay vì Jorginho ở vị trí lùi sâu, bất chấp những gì cầu thủ người Pháp thể hiện trong 3 năm qua.
Bình Luận