“Một cầu thủ tuyệt vời!” Đó là một Alex Ferguson rất giận dữ khi đối mặt với báo chí vào mùa đông năm 2002, để bảo vệ Juan Sebastian Veron - cầu thủ dẫn dắt lối chơi người Argentina, đã hạ cánh tại Manchester United vào mùa hè trước, kèm với đó là những màn trình diễn tệ hại trong màu áo Quỷ đỏ. “Các anh là những thằng ngốc”, Sir Alex nói với các phóng viên. Cuộc họp báo kết thúc.
Chuyến phiêu lưu của Veron tại nước Anh được xem như là một thương vụ thất bại nổi tiếng. Người ta có thể thấy tên của anh trong tất cả các bài viết về những chữ kí tệ nhất lịch sử giải bóng đá Anh, bên cạnh những Andriy Shevchenko và Tomas Brolin.
Hai cựu cầu thủ này đã đến Premier League khi đã ở sườn dốc của sự nghiệp và họ đã thất bại trên sân cỏ nước Anh. Những trường hợp khác đều hứa hẹn một tương lai tươi sáng khi cập bến câu lạc bộ nhưng họ chưa bao giờ đáp ứng dược ký vọng đặt ra (Djemba-Djemba, Kleberson và đặc biệt là bản hợp đồng khó hiểu Bebe)
Veron không thuộc vào hai trường hợp đó. Tiền vệ người Argentina đang ở đỉnh cao sự nghiệp vào mùa hè 2001, khi Manchester United chiêu mộ anh với mức giá 42 triệu Euro – một kỉ lục của bóng đá Anh lúc bấy giờ. Một nghệ sĩ sân cỏ thuộc hàng đẳng cấp thế giới, bùng nổ trong màu áo Parma và sau đó là Lazio, ở tuổi 26, vẫn còn có thể thi đấu bóng đã đỉnh cao thêm nhiều năm nữa.
Dĩ nhiên, một câu hỏi được đặt ra: Veron không phù hợp với bóng đá Anh? Quãng thời gian thảm họa ở Chelsea mùa 2003-2004 phần nào đã chứng minh điều đó, mặc dù lúc đó danh tiếng của anh đã giảm nhiều. Nhưng chúng ra đang nói tới hai năm mà Veron khoác áo M.U để phân tích sự thất bại của bản hợp đồng này.
Cú đúp với Lazio
Quá trình chiêu mộ La Brujita của United đã được khởi động từ tháng 4 năm 2000, sau thất bại trước Real Madrid ở Tứ kết Champion Leagues. Ngày hôm đó, đội bóng nước Anh đã bị lấn lướt hoàn toàn ngay trên sân nhà, với những bước di chuyển khôn ngoan và không thể đoán trước của bộ đôi Steve McManaman – Ivan Helguera. Quỷ đỏ khi đó phải đối mặt với sơ đồ 4-3-3 của Real, với Fernando Redondo chơi trong vai trò điều tiết, mặc sức hướng trận đấu đi theo ý đồ của mình.
Là một người yêu thích sơ đồ 4-4-2 (giống hầu hết các hlv thời điểm đó), Alex Ferguson có thể nhận ra các hạn chế của sơ đồ này. Roy Keane và Paul Scholes bị lép vế trước hàng tiền vệ của Real Madrid. HLV người Scotland đã đưa ra quyết định: cần phải xem xét lại hệ thống chiến thuật. Mặc dù United đã vô địch Champion Leagues năm trước đó, nhưng Sir Alex vẫn tin rằng đội bóng của ông sẽ không thể trở lại ở đấu trường châu Âu mà không có một sự xáo trộn nhỏ về lực lượng.
Juan Sebastian Veron lúc đó đang đạt điểm rơi phong độ với Lazio. Chuyển đến thành Rome từ Parma hồi tháng 7 năm 1999 (với phí chuyển nhượng 30 triệu Euro), chàng tiền vệ hào hoa này đã có trận ra mắt khi đối đầu với chính M.U tại Siêu cúp châu Âu. Sau đó, anh đã ghi bàn trong trận gặp Cagliari ở giải quốc nội, lập công 5 lần trong 6 vòng đấu đầu tiên.
Ở một trong những mùa giải đáng nhớ nhất của Serie A, Lazio đã toàn thắng 3 trận cuối cùng, giành 9 điểm để đoạt Scudetto 2000, vượt qua Juventus tại vòng đấu cuối cùng với 1 điểm sít sao. Một Juventus đến Perugia trong vị thế dẫn đầu bảng xếp hạng, một trận mưa to đã khiến trọng tài phải hoãn trận đấu.
Khi các cầu thủ quay lại sân vào 10 phút cuối trận, Lazio đã kết thúc trận đấu với thắng lợi 3-0 trước Reggina, trong đó có 1 bàn được ghi do công của Veron. Sau đó, họ phải chờ đợi kết quả trong cặp đấu của Juve. Tuy nhiên, Lão Bà đã không thể giành thắng lợi, để tuột chức vô địch về thành Rome.
Lazio đã trải qua nỗi thất vọng đó ở mùa giải trước trong cuộc đua với Milan, đánh rơi danh hiệu trong trận đấu cuối cùng của mùa giải trên sân của Fiorentina.
Giữa hai mùa giải này chỉ có một khác biệt duy nhất: Veron! Tuyển thủ Argentina là chìa khóa trong lối chơi của Lazio và là đầu tàu kéo đội bóng tiến lên phía trước. Kết quả là anh dã ghi được 8 bàn tại Serie A - kỉ lục cá nhân - với hàng loạt những đường chuyền quyết định, góp công lớn vào cú đúp của Biancocelesti. Đây là thời kì mà những tiền vệ tài năng xuất hiện trên khắp các sân cỏ ở châu Âu, và Veron là một trong số đó.
Những sự khởi đầu hứa hẹn ở Manchester
Mùa bóng 2000-2001 đánh dấu sự sụp đổ của triều đại chủ tịch Sergio Cragnotti. Một mùa giải Lazio đánh rơi chức vô địch với HLV người Anh – Steve Goran Eriksson. Những vụ bê bối liên quan đến hộ chiếu và nhập tịch đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến phong độ của cầu thủ người Argentina. Kết quả, mùa giải năm đó, anh chỉ thi đấu 22 trận tại giải quốc nội, không thể ngăn cản việc Lazio đánh mất chức vô địch.
Đây là khoảng thời gian tươi đẹp hơn đối với đội chủ sân Old Trafford, Manchester United đã dễ dàng giành danh hiệu Premier League lần thứ 3 liên tiếp. Nhưng các cầu thủ của Ferguson vẫn chưa hiểu rõ bài học về chiến thuật tại đấu trường Champion Leagues. Lần này là Bayern Munich của Ottmar Hitzfeld đã chấm dứt giấc mơ châu Âu của những chú Quỷ đỏ, bằng chiến thắng ở cả hai lượt đi-về trong một kịch bản quen thuộc. Các tiền vệ xứ Bavaria dễ dàng lấn lướt những người đồng nghiệp đến từ Anh, đã thuyết phục được Sir Alex: 4-4-2 của ông đã hồi sinh.
HLV người Scotland đã có một suy nghĩ trong đầu: nghỉ hưu sau mùa giải 2001-2002, sau khi giành chức vô địch Champion Leagues tại quê nhà Glasgow. Với việc chiêu mộ bộ đôi Ruud van Nistelrooy và Juan Sebastian Veron, mọi thứ đã được chuẩn bị kĩ càng cho giấc mơ của United.
Sự khởi đầu của càu thủ người Argentina trên đất Anh là không hề tệ. Giống như những gì đã từng làm với Lazio, anh ghi được 4 bàn trong 8 trận đầu tiên và đặc biệt là màn trình diễn ở trận đấu thứ hai gặp Blackburn. Đối mặt với ba cầu thủ đối phương, Veron nhìn thấy một khoảng trống để thực hiện đường chuyền cho Ryan Giggs ấn định chiến thắng. Veron đã đặt dấu ấn của mình tại Premier League.
Phong độ tuyệt vời này tiếp tục được thể hiện trong tháng 9 và Veron được bầu chọn là cầu thủ hay nhất tháng. Nhiều năm sau, Nicky Butt vẫn không thể nào quên về sự khởi đầu ấn tượng của người đồng đội cũ. “Anh ấy thật đáng kinh ngạc!”, cựu thành viên Quỷ đỏ nói, “Tôi nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để ra sân, và tôi sẽ phải trở lại băng ghế dự bị.”
Là tác giả của pha đá phạt tuyệt vời trong trận thua Bolton, Veron không thể khiến người ta quên đi chuỗi trận tệ hại của United: chỉ thắng một trận duy nhất trong 7 vòng đấu tại Premier League, với 3 trận thua liên tiếp. Feguson vẫn đang cân nhắc về chiến thuật, liên tục luân phiên giữa 4-4-2 và 4-5-1. Nhạc trưởng người Argentina không bao giờ biết là mình sẽ chơi ở vị trí nào, từ tuần này sang tuần khác, và trở thành nạn nhân chính. Không phải đợi lâu, những lời chỉ trích nhanh chóng xuất hiện nhắm vào màn thể hiện của anh trên sân bóng.
Sự khác biệt của Vương Quốc Anh
Thẳng thắn nhìn nhận những khó khăn của mình, Veron đã có quãng thời gian khá vất vả để thích nghi với văn hóa Anh và các buổi tập, tác động tiêu cực đến thể lực của cầu thủ này. “Tôi đã đến với một quốc gia mà sự chuẩn bị trước mùa giải diễn ra rất căng thẳng”, cựu tuyển thủ Argentina chia sẻ với FourFourTwo. “Ở Anh, người ta tập luyện ít hơn. Từ tháng 12, tôi gặp vấn đề về thể lực và dính chấn thương,"
Một vấn đề liên quan đến gót Achille đã đằng đẵng theo anh suốt nửa sau mùa giải 2001-2002. Những màn trình diễn của anh ở Champions League vẫn đáp ứng được sự kì vọng. Các trận đấu ở sân chơi châu lục có nhịp độ chậm hơn, rất phù hợp với phong cách chơi của Veron và United vào bán kết khá dễ dàng sau khi vượt qua Deportivo La Coruna. Tuy nhiên, cỗ máy chiến thắng của nước Anh đã bị chặn lại bởi Bayer Leverkusen. Manchester United đã không thể mở cánh cửa đến với trận chung kết sau khi bị “hạ sát” bởi các bàn thắng của Lucio, Ze Roberto và Michael Ballack.
Một thất bại đặc biệt cay đắng cho Sir Alex (bị loại bởi luật bàn thắng sân khách). Ông đã mơ về một trận chung kết được tổ chức ở quê nhà Glasgow. Vài ngày sau thất bại trên đất Đức, HLV người Scotland – từ bỏ ý định nghỉ hưu – đã đứng ra bảo vệ cho Veron.
Cầu thủ này là tâm điểm của những sự chỉ trích, ở khắp mọi nơi. Đó là một Veron thiếu sự gắn kết, quá uể oải, bị Roy Keane khiển trách trong phòng thay đồ sau trận đấu với Middlesbrough. Cầu thủ người Argentina để mất bóng vào chân của Benito Carbone, và lãnh hậu quả ngay lập tức, bàn thắng của người đồng đội cũ ở Lazio – Alen Boksic. United thua, trận đấu kết thúc và Quỷ đỏ cán đích ở vị trí thứ 3, tệ nhất sau 11 năm.
Một người hùng thầm lặng
Mùa giải 2002-2003 đánh dấu sự trở lại của Veron. Anh tiếp tục chơi tuyệt hay tại đấu trường châu Âu – ghi 4 bàn ở vòng bảng – hiệu suất ở Premier League cũng được cải thiện. Với sự vắng mặt của Roy Keane do chấn thương, cuối cùng Veron cũng trở lại là ông chủ khu trung tuyến giống như hồi còn ở Lazio và Parma, điều tiết trận đấu với tài năng đã được khẳng định ở Ý.
Cựu cầu thủ Argentina cũng có vài trận đấu đáng nhớ, bao gồm chiến thắng trước Arsenal với sự hỗ trợ của Phil Neville bên cạnh, trong khi Butt, Keane và Beckham vắng mặt vì chấn thương.
Một mùa giải đánh dấu sự vượt lên của United, giành danh hiệu Premier League trong cuộc đua với một Arsenal hùng mạnh. Sự vắng mặt của cầu thủ người Argentina có lợi không? Đây là một câu hỏi quá đơn giản. Cần phải nhấn mạnh nhiều hơn về sự trở lại của sơ đồ 4-4-2 và chuỗi 18 trận sau ngày Boxing Day, với chỉ duy nhất một trận thua cùng với sự xuất hiện của Veron trong đội hình xuất phát ở 7 trận liên tiếp.
Mọi việc bắt đầu trở nên phức tạp
Bất chấp tất cả, mọi người đều nhất trí rằng: vụ chuyển nhượng Veron đến Manchester United là một sự thất bại. Nhưng liệu có đúng trong trường hợp này? Trên hết, đó là lỗi của anh ấy?
Đúng là mùa giải đầu tiên của Veron không được thành công, dù Sir Alex đã cố để kết hợp anh với đội hình một cách tốt nhất. Thật không dễ dàng với Beckham, Giggs, Keane và Paul Scholes, những người chưa bao giờ chơi trong sơ đồ chiến thuật nào khác ngoài 4-4-2. Scholes, nói riêng, đã giải thích rằng anh ấy không thích chơi như một số 10, buộc phải thích nghi với vị trí mới để nhường chỗ cho tuyển thủ Argentina.
Vấn đề của United đối với Veron: khả năng hỗ trợ phòng ngự. Ở Lazio, cầu thủ người Argentina được thoải mái tự do tấn công, khi biết rằng phía sau luôn có Diego Simeone hoặc Matias Almeyda bọc lót trong hàng thủ được chỉ đạo bởi Alessandro Nesta. Điều này không đúng với trường hợp của M.U ở mùa giải 2001-2002. Việc bán Jaap Stam đã để lại một khoảng trống nơi hàng phòng ngự, mà một lão tướng như Larent Blanc (36 tuổi) không thể khỏa lấp.
Ở mùa giải tiếp theo, với sự xuất hiện của Rio Ferdinand ở tuyến phòng thủ và đặc biệt là những sự hiểu biết tốt hơn về một sơ đồ 4-5-1 tinh tế của Sir Alex, cuối cùng hàng tiền vệ của United cũng gắn kết hơn. Scholes và van Nistelrooy đã cùng nhau ghi tới 64 bàn thắng trên mọi đấu trường.
Cuối cùng, có thể Veron đã chọn sai thời điểm để đến Manchester United. Anh ấy chưa bao giờ có thể phô diễn hết tài năng của mình trong một hàng tiền vệ với sự xuất hiện của Roy Keane. Không phải ngẫu nhiên mà quãng thời gian Veron chơi thăng hoa nhất lại trùng với thời điểm Keane bị chấn thương. Roy Keane cũng đã thừa nhận vài năm sau đó: “Tôi đã quá hà khắc với anh ấy và tôi đã sai. Khi anh ấy đến, tôi đã chờ đợi những phép màu. Và khi điều đó không xảy ra, tôi luôn luôn đến gặp anh ấy”.
Sir Alex cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Liệu HLV người Scotland có thực sự cần cầu thủ người Argentina? Có sai lầm không khi cố xếp anh vào vị trí trung tâm và thay đổi tất cả những tiền vệ khác? Khi mà Erilsson và Bielsa đều bố trí Veron đá cánh ở Lazio hay ở tuyển Argentina?
Nếu nói rằng Veron đã đặt dấu ấn lớn ở Manchester United sẽ là một lời nói dối. Nhưng nếu bắt anh chịu hết trách nhiệm thì cũng chẳng khác gì. Giữa những chiến thuật tồi, những nhân vật khó tính trong phòng thay đồ, một phong cách huấn luyện mới, những chấn thương và áp lực từ mức phí chuyển nhượng, anh đã gặp rất nhiều khó khăn để thành công ở Old Trafford. Mạnh mẽ và tài năng, Veron chắc chắn là vậy. Nhưng như thế là chưa đủ!
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về [email protected]. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam
Bình Luận