Joe Hart, số phận nghiệt ngã của ‘đôi tay vàng’ (Kỳ cuối): Định mệnh nghiệt ngã

Dù có đầy đủ những phẩm chất để trở thành một huyền thoại, thế nhưng có lẽ định mệnh đã ngoảnh mặt với một trong những thủ thành tài năng bậc nhất như Joe.

 Joe Hart - người nhện trong khung gỗ Tam sư

Trong quá khứ, bóng đá Anh từng sản sinh ra những ‘người gác đền’ vĩ đại như Gordon Banks, Peter Shilton hay David Seaman. Có một điểm chung giữa những tên tuổi ấy, đó là họ đều là tấm lá chắn vững vàng giúp các đồng đội phía trên an tâm thi đấu.

Thế nhưng, kể từ sau khi Seaman chính thức chia tay màu áo trắng vào năm 2002, thành tích của ĐT Anh luôn lẹt đẹt bởi thiếu vắng một thủ môn đủ 'tầm' để bắt ở các giải đấu lớn như Euro hay World Cup. Một hàng thủ dù có sở hữu những trung vệ đẳng cấp đến đâu cũng chẳng thể được coi là chắc chắn nếu người gác đền – vốn được ví như nắm giữ 50% sức mạnh của một đội bóng, không thể thi đấu ổn định.

Những người kế nhiệm Seaman, màn trình diễn của họ chỉ có thể tóm gọn bằng câu nói ‘hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.’ David James thì lắm tài nhiều tật, Paul Robinson thì sự nghiệp chỉ như ngôi sao băng, tuy lóe sáng thật đấy nhưng vụt tắt cũng rất nhanh. Scott Carson, Ben Foster hay Robert Green được đánh giá là đầy tiềm năng nhưng rồi những sai lầm để đời khiến họ bị thui chột.

Nguồn Internet

Hart từng là chốt chặn đáng tin cậy ở Đội tuyển Anh.

Chỉ đến khi lời tiên đoán ngay trong ngày đầu gặp gỡ với Joe Hart của Tim Flowers, một vị trợ lý huấn luyện ở Man City trở thành hiện thực, đội tuyển Anh mới phần nào lấy lại dáng dấp của một đội bóng lớn. Khi ấy, Tim đã nói: “Tin tôi đi, rồi cậu sẽ chơi cả trăm trận cho ĐT Anh”. Nghe được câu nói ấy, Hart chỉ cười, bởi anh biết dù đó có phải chỉ là câu nói đãi bôi của ông thầy hay không, thì anh cũng tin vào điều đó. Và quả thực 10 năm sau, Joe đã 101 lần trấn giữ khung gỗ Tam sư, trong đó có 5 trận cho U19, 21 trận cho U21 và 75 trận cho ĐTQG.

Bất chấp màn trình diễn đáng thất vọng của người Anh ở World Cup 2014 và EURO 2016, nhưng không ai có thể đổ lỗi cho Hart cả vì anh chính là người chơi ổn định nhất trong số 11 cầu thủ trên sân, và rằng anh vẫn xứng đáng là một trong những thủ môn vĩ đại nhất của nền bóng đá xứ sở sương mù, xứng đáng sánh ngang cùng những vị tiền bối huyền thoại.

Pep Guardiola – kẻ chôn vùi sự nghiệp

Một trong những phẩm chất đáng quý nhất ở Joe, chính là việc anh luôn biết cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Đã có thời điểm thủ môn 31 tuổi phải ngồi dự bị cho Costel Pantilimon hay Willy Caballero ở Man City vì những sai lầm mắc phải nhưng rốt cuộc luôn biết cách để trở lại đầy ấn tượng. Đó cũng chính là điểm khác biệt của anh so với các thủ môn người Anh khác. Foster sau khi rời MU mãi mãi chỉ là một thủ môn dạng khá. Green với bàn thua thảm họa trước Mỹ ở World Cup 2010 cũng không bao giờ lấy lại trọn vẹn sự tự tin như trước.

Tuy nhiên, năm 2016, Pep Guardiola đã đến, và tuyên bố muốn tìm một thủ môn "biết dùng chân" của ông như một đòn trời giáng khiến Joe ngã xuống và từ đó đến nay vẫn chưa thế gượng dậy lại được.

 - Bóng Đá

NHM có lẽ sẽ không bao giờ được chứng kiến hình ảnh này nữa.

Theo tiết lộ của Jamie Carragher, Hart đã dành cả mùa Hè để nghiên cứu băng ghi hình của Neuer và Victor Valdes để tìm hiểu xem Pep muốn gì ở một Libero trong bóng đá. Anh đã làm mọi cách để thích ứng nhưng HLV người Tây Ban Nha không thể chờ đợi, hoặc giả không muốn chờ đợi. Ông muốn một thủ môn sinh ra để chơi tiki-taka, sinh ra để phục vụ cho thứ triết lý bóng đá cao siêu, cầu kỳ của mình, chứ không phải một thủ môn cố gắng để làm điều đó.

Có lẽ, Pep tin rằng mọi thứ đều là định mệnh, đều là trời sinh, giống như cái cách ông tin rằng một thiên tài như Messi chỉ có thể là ‘báu vật’ trời ban, chứ việc rèn luyện sẽ không bao giờ đưa người ta đến với sự hoàn hảo được. Mà Pep thì yêu, cần và muốn mọi thứ ở đế chế mà ông muốn gây dựng tại Etihad phải thật hoàn hảo.

Sự ra đi của Joe, rõ ràng khiến không ít NHM đội bóng phẫn nộ, kể cả những người khó tính nhất. Đâu phải ai cũng có thể gắn bó lâu đến thế với một CLB, nhất là khi bóng đá đang bị kinh tế hóa và để đồng tiền chi phối. NHM đội bóng tiếc nuối vì lòng trung thành của Joe không được Pep tôn trọng. Từ Man City, đến Torino, rồi lưu lạc ở West Ham, thành tích càng ngày càng tệ hại khiến người ta phải tự hỏi, đâu rồi một người đã từng khiến những chân sút cự phách nhất lục địa già cũng phải ngả mũ thán phục?

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về [email protected]. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam

    Bình Luận