Man City có thể đã chịu một thất bại đau đớn tại Old Trafford vào năm 2009, nhưng đáng sợ hơn là khi họ phải chứng kiến Gary Neville ăn mừng như một 'gã điên' và Sir Alex Ferguson dường như đang tạo ra trò đùa với trọng tài thứ tư khi thời gian bù giờ còn vượt quá con số trên bảng điện tử.
Nhưng trước đó 20 năm, những người chơi bóng tại sân Main Road đã giã nát người hàng xóm với tỉ số 5-1, dù United mới có sự xuất hiện của Michael Knighton và chi ra rất nhiều tiền cho việc mua sắm. Tất nhiên, không ai ngờ được một ngày nào đó người ta phải thay đổi cách nhìn với City bởi United luôn là một tượng đài bất diệt tại Anh.

Sir Alex khiến Man Utd đè bẹp Man City dù đã từng nhận một vài trận thua muối mặt.
United thực tế đã bắt đầu biết đến sự thống trị những chiến thắng vào thời điểm đó, họ sẽ sớm trở thành ông vua tại xứ sương mù, và quả thực chiến lược gia người Scotland đã làm được với mối hận to lớn, không chỉ từ phía City mà còn là biểu ngữ tại Anfield sau đó vài mùa giải.
Trong khoảng một thập kỷ tiếp theo, cả một đảo quốc sống dưới 'ách đô hộ' của những con Quỷ đỏ, mà đỉnh điểm của nó là cú ăn ba kinh điển trong khoảng thời gian cuối cùng của mùa giải 1998/99. Thậm chí thêm 10 năm nữa thì người ta sẽ vẫn chỉ hiểu rằng 'Manchester is Red, England is Red'...
“Không phải trong cuộc đời của tôi". Đó là những lời được Sir Alex Ferguson chia sẻ cứng rắn vào tháng 9 năm 2009 khi một phóng viên hỏi ông rằng liệu Manchester United có bao giờ phải bước vào trận derby như một gã yếu đuối hay không.
Thế nhưng cuộc sống là không bao giờ chờ đợi, nền kinh tế phát triển kéo theo dân trí tăng cao, cách nhìn bóng đá từ người hâm mộ hay bất cứ doanh nhân nào cũng diễn ra theo chiều hướng tương tự. Và, người Ả Rập đến để biến City thành một tập đoàn hùng mạnh nhất nước Anh.

Owen hạ sát Man City trong sự điên cuồng của người United vào năm 2009.
Tất nhiên, Sir Alex còn ở United thì Manchester vẫn là màu đỏ, nhưng sự manh nha về việc chuyển giao quyền lực đã diễn ra, và cột mốc vào năm 2011 (1-6) thậm chí còn hoành tránh hơn và mang nhiều ý nghĩa hơn những gì từng được biết đến vào năm 1989.
Rồi thì điều gì đến cũng phải đến, 'trạng chết chúa cũng băng hà'. Thực tế Sir Alex và United không ở vào hoàn cảnh như câu nói này nhưng rõ ràng Quỷ đỏ đã sống mòn kể từ khi người đàn ông tới từ Scotland nói lời từ giã sự nghiệp huấn luyện trên sân Old Trafford.
Như đã biết, các nhà ĐKVĐ nước Anh giành chiến thắng 5 trận, hoà 2 và thua 4 sau khi Sir Alex giải nghệ. Điều này có nghĩa là The Citizens dù bằng bất cứ thống kê nào (đối đầu hay thành tích chung) thì họ vẫn tỏ ra nhỉnh hơn người hàng xóm 'không thân thiện'.
Tầm vóc anh cả của United đã mất đi với sự bạc nhược của David Moyes người từng khẳng định sự khao khát của đội bóng trong việc đạt đến đẳng cấp của đối thủ cùng thành phố. Lời bình luận của người được chọn đã gây ra sự phẫn nộ lớn, vì đơn giản chưa bao giờ CĐV phải chịu sự dày vò như vậy trong quá khứ.

Sir Alex ra đi và Man Utd ngay lập tức thua thảm Man City.
Cho đến hôm nay, City dưới thời Pep Guardiola luôn dễ dàng hạ sát nhiều đối thủ với tỉ số của một sét tennis, trong khi các học trò của Jose Mourinho thường xuyên sống trong cảnh lo sợ một thất bại đến với mình bất cứ lúc nào, dù đối mặt với họ là Brighton hay Juventus.
City giống như Việt Vương Câu Tiễn, người nằm gai nếm mật để chờ ngày gây dựng cơ đồ. Bây giờ họ thực sự đã làm được sau 10 năm kiên trì. Tất nhiên, United có thể không sợ hãi vào tối nay, nhưng thực tế là quyền lực đã chuyển giao hoàn toàn cho các nhà ĐKVĐ nước Anh vào thời điểm này.
Bình Luận