Arsenal, có chết, cũng chết trên đỉnh cao

Arsenal đã thể hiện bản thân như một thế lực trong các trận derby London trong 2 mùa giải liên tiếp. Nhưng không ai ở đội bóng này (ngoài các CĐV), muốn nói về một hình ảnh mang tính biểu tượng của sắc đỏ. 
Arsenal đã thể hiện bản thân như một thế lực trong các trận derby London trong 2 mùa giải liên tiếp. Nhưng không ai ở đội bóng này (ngoài các CĐV), muốn nói về một hình ảnh mang tính biểu tượng của sắc đỏ. 

Ở thủ đô xứ sở sương mù, chỉ có 1 biểu tượng mà thôi: Big Ben. Champagne sẽ không bao giờ được mở, chừng nào các Pháo thủ chưa đứng trên đỉnh của Premier League. Cũng giống như khi họ đứng trên đỉnh tháp đồng hồ mang tên Nữ hoàng Elizabeth đã tồn tại 165 năm. Để nhìn xuống tất cả!

Chỉ còn 2 vòng đấu nữa, điều gì sẽ xảy ra với thầy trò Arteta? Cứ mỗi một giờ trôi qua, chiếc chuông nặng gần 14 tấn ở Big Ben lại ngân vang. Các cầu thủ mang sắc áo trắng-đỏ có thể đã quá quen với tiếng chuông ấy. Nhưng sự thúc giục về vinh quang hiện tại cũng sẽ là con dao 2 lưỡi. 

Old Trafford đã từng là nơi kết thúc thành quả Invincible của Arsene Wenger. Giờ đây, thật trùng hợp khi hiểm địa ấy lại là nơi kiểm chứng bản lĩnh, sức trẻ và sự trưởng thành của Arsenal trong cuộc đua đã phần nào bị thất thế trước Man City. Man United đang suy yếu, nhưng họ không phải là trò đùa mỗi khi đối đầu với các đối thủ truyền kiếp. Chỉ cần một trận hòa thôi, The Gunners sẽ đánh mất tất cả. Còn thắng thì sao? Tất cả đều hiểu, cuộc sinh-tử chiến ở vòng đấu cuối sẽ nâng Pháo thủ lên một tầm cao mới. Khi ấy, có “chết”, họ cũng chết trên đỉnh cao!

Chẳng cần đến máy chụp X-quang, người hâm mộ cũng đã nhìn thấy một cơ thể đầy linh hoạt, đầy hứa hẹn, và cũng tràn đầy năng lượng của đội bóng Bắc London. Đó không chỉ là sự trẻ trung, như người ta từng dè bỉu “những đứa trẻ” của Giáo sư Wenger. 

Đó cũng không chỉ là những con số, khi những cầu thủ có độ tuổi trung bình 24,7 đang thắng nhiều nhất, ghi nhiều bàn nhất, để thủng lưới ít nhất tại giải Ngoại hạng. Đó còn là tổng hòa của niềm tin, một chút ranh mãnh, và rất nhiều khát khao, khao khát hy sinh và cống hiến cùng nhau. 

Sự thật là như vậy. David Raya sẽ không thể có chiếc găng tay Vàng, nếu trước mặt anh không có William Saliba và Gabriel. Saka sẽ không thể dễ dàng khuấy đảo cánh phải, nếu Ben White không lên công, về thủ như một cỗ máy được lập trình để tạo hắc ám cho đối phương. Trossard làm sao có thể tỏa sáng, nếu Kai “công chúa” không là một bóng ma, biến mất và xuất hiện ở những thời điểm quyết định. 

Và cuối cùng, hãy nhìn vào Odegaard! Không phải ở những đường chuyền mang đến chiến thắng, mà ở 2 trận thua liên tiếp trước Aston Villa và Bayern. Đội trưởng của Pháo thủ đã chạy như người không phổi, truyền cảm hứng lên tất cả, chấp nhận những cú tackle chí mạng, và cũng là người đầu tiên hô hào đồng đội xiết chặt tay nhau khi phải hứng đòn.

Đó là tinh thần Arsenal! Tinh thần Pháo thủ, điều đã được khơi dậy từ những kí ức không thể quên trong quá khứ. Dưới tay một Pháo thủ đích thực, Mikel Arteta.

Arsenal có sợ hãi không? Có chứ. Họ sợ bữa tiệc sẽ dừng lại, khi con quỷ mang tên Định mệnh ẩn sâu trong tâm thức đã hứa hẹn, nhưng rồi lại chẳng có gì. Họ sợ những giọt nước mắt lăn dài trên mặt các CĐV khi vẫn ca vang “Come on U Gunners!”. Và sợ cả chính bản thân mình nữa, khi cứ mỗi giờ trôi qua, tiếng chuông trên tháp Elizabeth lại như thúc giục, như kêu cầu, Arsenal phải là những người chiến thắng!

Như Baruch Spinoza đã từng nói: “Sợ hãi không thể thiếu hy vọng, nhưng hy vọng cũng không thể thiếu sợ hãi”. 

Vậy thì tiến lên, Pháo thủ! Dù tháp Elizabeth có ngừng lay động. Dù cuộc nhất chiến công thành với nhà Vua của Premier League một lần nữa thất bại. Dù đỉnh cao, hay vực sâu.

Dù thế nào, hãy ở trên đỉnh cao…   

    Bình Luận