Từ khi Premier League ra đời, M.U đã thắng 9 lần trong những trận đấu mà họ bị dẫn 2 bàn, trên sân đối phương. Đấy là một trong những chi tiết tuy nhỏ nhặt nhưng lại phần nào nói lên tính chất “vô đối” của Quỷ đỏ trong kỷ nguyên Premier League. Đội đứng ngay sau M.U trong thống kê này chỉ có 4 trận thắng như thế.
Ai muốn giễu cợt, có thể cho rằng M.U là đội may mắn nhất xưa nay. Ngược lại, tín đồ M.U sẽ cho rằng đấy là chi tiết thật đáng tự hào, nói lên hẳn một truyền thống lớn. Người ta trở thành tượng đài bằng những chi tiết như vậy. Còn hẳn một hiệp đấu để thắng ngược, trong hoàn cảnh thắng hay thua thì đối phương trước sau cũng sẽ vô địch Premier League, đấy đâu phải là việc quá khó so với chuyện M.U từng thắng ngược chỉ bằng ba phút bù giờ ngay trong trận chung kết Champions League (1998/99)!
Sẽ thật là “tràng giang đại hải” nếu cứ thống kê những trận thắng ngược ngoạn mục của M.U xưa nay. Suy cho cùng, chẳng phải tự nhiên mà Quỷ đỏ luôn chịu tai tiếng là quá may mắn. Nhưng, thiên hạ thỉnh thoảng vẫn nói: may mắn là do chính mình tạo ra. Hoặc giả, chỉ có những kẻ xuất sắc mới biết cách tận dụng triệt để may mắn, điều mà ai cũng có hoặc sẽ có. Những trận thắng ngược - hơn là những trận thắng đậm hay thắng dễ dàng - nói lên đẳng cấp và bản lĩnh của một đội bóng lớn.
Nếu không bàn về đẳng cấp, về bản lĩnh, về truyền thống và niềm tự hào, thì còn gì để nói khi trận derby Manchester vừa qua thật ra chẳng có chút ý nghĩa nào đối với cuộc đua giành ngôi vô địch Premier League? Và, nếu không bàn về những điều như thế, thì thật ra M.U có gì để nói?
Họ không bao giờ sánh được với vinh quang chói lòa của , thậm chí cũng không thể mơ về những chuyến chinh phục châu Âu, như lịch sử hoành tráng của AC Milan hoặc Liverpool. Họ không phải là lẽ sống của cả cộng đồng, là một điều gì đó vĩ đại hơn chính bóng đá, như Barcelona. Họ không thống trị một cõi trong suốt lịch sử, như Bayern Munich. Nhưng họ bất khuất, kiên cường.
Đúng 10 năm sau “thảm họa Munich”, toàn đội gần như đã bị hủy diệt, M.U không chỉ mạnh mẽ vươn lên từ đống tro tàn, mà còn trở thành đội bóng Anh đầu tiên đoạt Cúp C1. Ngay lần đầu tiên xuất hiện trở lại sau nửa thập kỷ bị UEFA cấm cửa, M.U quật đổ Barcelona để đem chiếc Cúp C2 về cho nước Anh.
vừa qua tuy “chẳng để làm gì”, nhưng lại làm được những điều to tát mà có khi danh hiệu vô địch cũng không làm được. Đó là gợi lại truyền thống hào hùng, như một món quà tinh thần tuyệt vời cho giới hâm mộ M.U. Khi đã chạm cơn tự ái, đã cảm thấy truyền thống có nguy cơ bị xúc phạm, Quỷ đỏ lập tức chuyển mình, giành lại chiến thắng ngay trong hoàn cảnh sắp thua tan nát.
Tinh thần M.U quật cường như thế, tiềm năng M.U to tát như thế, vậy sao HLV danh tiếng Jose Mourinho lại không biết cách tận dụng trong những trận đấu... quan trọng hơn trận vừa qua? Ông chỉ nói một câu trong giờ nghỉ giữa hai hiệp mà M.U vùng lên quật đổ Man xanh trong thế bị dẫn 2 bàn, vậy sao ông không khích lệ các cầu thủ cũng đá như vậy trước Sevilla? Ông không muốn làm gã hề cho Man xanh, nhưng sao ông lại rụt rè, kiêng nể Sevilla, để rồi thua từ tỷ số đến hình ảnh, ngay trên sân nhà?
M.U vừa thắng oanh liệt, nhưng Mourinho lại nên rút ra bài học - một bài học cay đắng từ chiến thắng ấy.
Bình Luận