Dư âm Man City 2-3 M.U: Mỉm cười được chưa, Sir Alex?

7 năm trước, M.U ngược dòng trước Man City để nâng cao Siêu cúp Anh. 7 năm sau, M.U chỉ có thể ngăn cản Man City lùi ngày đăng quang. Nhưng chiến thắng của M.U đã phảng phất bóng dáng dưới thời Sir Alex Ferguson, thứ sẽ dung dưỡng cho niềm tin cho Quỷ đỏ vào tương lai.
Dư âm Man City 2-3 M.U: Mỉm cười được chưa, Sir Alex?
Trong thời gian trị vì tại M.U, Sir Alex Ferguson thường nhạo báng sân Etihad là “Temple of Doom” (Ngôi đền tàn khốc) – trái ngược với Old Trafford, nơi được mệnh danh là “Theatre of Dreams” (Nhà hát của những giấc mơ). Ferguson ám chỉ Man City thường tự sụp đổ khi đối đầu với M.U. Nhưng ở , Ferguson đã phải trải qua 45 phút suy sụp hoàn toàn khi chứng kiến đội bóng tâm huyết của ông bị Man City hành hạ.

Man City 2-3 M.U

Man City ra sân với đội hình không phải mạnh nhất khi Pep Guardiola cất giữ cả 2 tiền đạo cắm Sergio Aguero và Gabriel Jesus trên băng ghế dự bị. Kevin de Bruyne, tiền vệ xuất sắc nhất của Man City mùa này lần đầu không đá chính tại Ngoại hạng Anh sau 39 trận liên tiếp. Dù vậy, đội hình không tiền đạo cắm đó của Man City đã khiến M.U phải chao đảo.

Man City kiểm soát bóng hoàn toàn, ghi được 2 bàn trong vòng 5 phút, từ phút 25 đến 30. Đội chủ sân Etihad sau đó còn có 2 cơ hội ghi bàn rõ rệt khi Raheem Sterling được tạo điều kiện đối mặt thủ môn David de Gea. Trong hiệp 1, Man City có 9 cú sút so với 0 của M.U. Họ có 326 đường chuyền so với 148 đường của M.U.

Dàn sao của M.U trông như những cầu thủ học việc, bị ép cho không thở nổi, lóng ngóng đỡ bóng và co cụm trong vòng cấm chỉ để hứng chịu các đợt tấn công từ Man City. Mọi thứ dường như đã được sắp đặt để tạo ra bữa tiệc trên sân Etihad – Man City đạp M.U dưới chân để bước lên ngôi vương!

Trên khán đài, CĐV Man City đã cởi áo ăn mừng. Ở khu vực VIP, mặt mũi Ferguson đỏ bừng. Nếu camera quay được bàn tay còn lại vị HLV huyền thoại này, chắc hẳn nó cũng sẽ run run như khi M.U bị Barcelona đánh bại ở chung kết Champions League năm 2011.

Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Ferguson
Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Ferguson

Tất cả người theo dõi derby Manchester đều nghĩ tới kịch bản Man City sẽ thắng 3-0, 4-0 hoặc đậm hơn nữa khi hiệp 1 khép lại. Nhưng Jose Mourinho không nghĩ thế. Như lời Chris Smalling, Mourinho đã động viên các cầu thủ “đừng trở thành gã hề đứng đó xem đối thủ ăn mừng chức vô địch”.

Mourinho đã thổi lửa vào M.U. Niềm đam mê, sự quyết tâm, điều mà M.U không có trong nửa cuối hiệp 1 lại thừa mứa ở hiệp 2. Quỷ đỏ dâng cao hơn, thi đấu dũng cảm và đầy tham vọng. Paul Pogba và Alexis Sanchez, những người chỉ chọn chuyền ngang hoặc để mất bóng trong hiệp 1, bỗng thể hiện được chân giá trị, hướng tới khung thành đối phương với những kỹ năng tốt nhất của bản thân.

Nếu Man City mất 5 phút để ghi 2 bàn vào lưới M.U thì Pogba chỉ mất 97 giây để làm điều tương tự. Và khi tinh thần dâng cao, Smalling hoàn tất cú lội ngược dòng để giúp M.U đánh bại Man City. Cú đệm bóng của Smalling chẳng khác gì bàn thắng anh ghi được cách đây gần 7 năm ở trận Siêu cúp Anh năm 2011. Trận đó, M.U của Ferguson cũng để thua 2 bàn trong hiệp 1 và rồi ngược dòng để đánh bại Man City 3-2.

Pogba - tóc màu xanh nhưng là anh hùng của màu áo đỏ
Pogba - tóc màu xanh nhưng là anh hùng của màu áo đỏ

Năm đó, M.U đã nâng cao danh hiệu Siêu cúp trước mặt Man City. Năm nay, Quỷ đỏ chỉ có thể khiến Man City lùi ngày đăng quang  cho dù trên thực tế, M.U của Mourinho mùa này với 71 điểm đã có. 

Như Mourinho nói sau trận, M.U vẫn còn nhiều điều phải cải thiện. Và những cuộc ngược dòng mang hình bóng thời Ferguson như trước Man City rất cần thiết trong quá trình cải thiện của M.U. Nó dung dưỡng một niềm tin rằng trong tương lai, M.U có thể quay ngược về quá khứ vinh quang thời Sir Alex: thắng 1 trận chiến và thắng cả cuộc chiến trước Man City.
    Bình Luận