Đến khi Sadio Mane mở được tỷ số trước Crystal Palace, thì Liverpool lại vươn lên dẫn đầu, khiến Chelsea tạm thời “bị loại”. Rồi Chelsea trở lại Top 4, dù họ không phải làm gì. Bàn gỡ 1-1 của Harry Kane cho Tottenham khiến Leicester phải trở về vạch xuất phát. Thậm chí, khi hiệp 1 kết thúc và Chelsea trở thành đội duy nhất đang bị dẫn điểm (0-1 trước Aston Villa), thì họ vẫn cứ đứng trên Leicester, tạm giữ suất cuối dự Champions League.
Tóm lại, không hề có cảnh “chợ chiều”, khi Premier League bước vào vòng đấu cuối cùng, với ngôi vô địch từ lâu đã thuộc về Man City. Cuộc đua hào hứng bao nhiêu trong mắt người xem trung lập, thì lại căng thẳng bấy nhiêu đối với những kẻ trong cuộc. Vâng, chỉ có thể dùng sự căng thẳng để lý giải vì sao Liverpool lại khởi đầu một cách khó nhọc như vậy, trước một Crystal Palace mà họ từng thắng đến 7-0 trên sân đối phương ở lượt đi. Chẳng còn mục tiêu quan trọng nào, đồng nghĩa chẳng còn gì để lo lắng, Palace thậm chí còn tỏ ra hay hơn Liverpool trong khoảng nửa đầu hiệp 1.
Suất dự Champions League, có thể quy ra ít nhất hàng chục triệu bảng thu nhập ở mùa kế tiếp, làm cho những trận đấu hoàn toàn không còn ý nghĩa ở một giải VĐQG bỗng trở nên quan trọng như những trận chung kết. Vòng đấu cuối cùng, chẳng còn liên quan gì đến ngôi vô địch, vốn chỉ có giá trị thủ tục trước kỷ nguyên Champions League, giờ lại là vòng đấu hấp dẫn, quan trọng, hào hứng nhất trong cả mùa bóng. Chỉ hiệp 1 thôi, mọi chuyện đã thay đổi xoành xoạch, như vừa nêu. Xin nhắc lại: Liverpool khởi đầu trận đấu lẽ ra phải là “nhẹ nhàng” với Palace, một cách rất khó khăn. Điều này nói lên tầm quan trọng của trận đấu, hơn là đẳng cấp chuyên môn của đội chủ sân Anfield.
Thế rồi, diễn biến hào hứng - hay kịch tính, tùy theo người xem đứng về phía đội nào - lại liên tục xuất hiện ngay từ đầu hiệp 2. Leicester vượt lên dẫn trước Tottenham và Chelsea thua bàn thứ hai trước Aston Villa… Chiến thắng tổng thể thuộc về Premier League - giải VĐQG chắc chắn là giàu mạnh nhất thế giới, lại được xem là (tùy quan điểm) hấp dẫn nhất thế giới? Có thể nói vậy. Các đội trung bình và chẳng còn gì để tranh chấp, như Villa hoặc Palace, vẫn cứ tưng bừng thi đấu như thể đang tận hưởng niềm vui “làm khổ” các đại gia trước mắt họ. Cũng nên nhắc thêm về một cuộc chiến khốc liệt ở “chính trường bóng đá”, vừa ngã ngũ cách đây không lâu: UEFA và cái gọi là European Super League (ESL).
ESL sụp đổ ra sao, không cần nhắc nữa. Mấu chốt là: cái loại hình bóng đá “không phải tranh vé để tham dự” mà các doanh nhân nghĩ ra để hốt bạc, thật đáng khinh thường trong mắt giới mộ điệu chân chính. Cứ phải ganh đua khốc liệt, có khi còn hơn cả việc tranh ngôi vô địch, mới là bóng đá. Champions League đã thắng trong khía cạnh này.
Bình Luận