
Bobby Madley là một trong những trọng tài trẻ nhất lịch sử bóng đá Anh. Thời niên thiếu, ông từng ghi 91 bàn khi đá cho đội Học viện của Leeds rồi Barnsley. Và Madley cũng đã chơi cùng Wayne Rooney ở công viên một vài lần. Cả hai đều bằng tuổi nhau. Số phận run rủi khiến hai người họ đi theo những con đường khác nhau.
Trong lần đầu tiên được điều khiển trận đấu của M.U, Madley bước vào phòng thay đồ để làm nhiệm vụ kiểm tra trang phục. Ông nhìn thấy Rooney, lúc này là ngôi sao lớn nhất nước Anh. “Chúng ta đã chơi cùng nhau khi còn nhỏ”, Madley dừng lại trước mặt Rooney và nói. Nhưng Rooney không thể nhớ. “Cậu ấy không biết tôi, cũng phải thôi, tôi không phải một cầu thủ cừ”, ông kể lại. Ở đấy, Madley cũng gặp Michael Owen, người hùng mà ông hâm mộ sau khi anh ta ghi bàn thắng tuyệt vời ở World Cup 1998.
Tuy nhiên, khoảnh khắc lúng túng nhất của Madley là khi đối mặt với Sir Alex Ferguson, vị HLV huyền thoại mà ông vô cùng ngưỡng mộ. “Mình biết gọi ông ấy là gì đây”, vị trọng tài trẻ tuổi nghĩ, “Mình có thể gọi là Alex không? Hay đơn giản là Mr Ferguson? Sir Alex thì sao, liệu có hơi quá tôn trọng không?”.
Cuối cùng thì giây phút ấy cũng tới. Madley chết sững rồi lắp bắp: “Chào, Alex”. Sau đó nói những câu mà chính ông cũng không ngờ: “Này cưng, ra đây”. “Này cưng, ra đây?”, đến lượt Sir Alex nhắc lại, tròn mắt nhìn vị trọng tài. Madley tránh cái nhìn nghi hoặc đó, chỉ tập trung vào việc kiểm tra trang phục của ông nhằm che đậy sự xấu hổ.
Cảm giác cũng thật khó tả khi Madley đứng trong đường hầm, sau lưng là 22 ngôi sao đều là triệu phú. “Tim tôi nhịp loạn lên”, ông nói, “Giá mà tôi mời mẹ đến sân, ít nhất cũng có 1 người cổ vũ tôi. Nhưng giờ thì không ai cả. Tôi tự nhủ không được mất bình tĩnh, song một tiếng nói khác vang lên trong đầu, khuyên tôi quay lại phòng thay đồ, mặc lại bộ cánh cũ và đi về nhà”.
Mặc dù vậy, đội bóng yêu thích của Madley, người sinh ra tại Tây Yorkshire, là Huddersfield, không phải M.U. Năm 2017, Huddersfield chạm trán M.U nhưng khi ấy ông lại đang làm nhiệm vụ ở trận đấu của Man City. “Sau 20 phút, tôi sướng rơn vì Huddersfield dẫn trước 2-0, nhưng phải kìm nén cảm xúc để tập trung cho trận đấu ở Man City”, Madley kể, “Khi mọi thứ kết thúc, Pep Guardiola ra bắt tay và nói, hôm nay là ngày tốt cho cả hai chúng ta. Tôi hỏi, ý ông là gì? Pep đáp, thì Man City thắng và Huddersfield cũng thắng, ông chẳng hâm mộ đội ấy còn gì”.
Howard Webb, cựu trọng tài nổi tiếng khi mới vào nghề cũng có phút giây bối rối. Trong trận thứ 2 cầm còi tại Premier League, ông bối rối đến độ đội trưởng của Bolton, Kevin Nolan phải trấn an: “Này, bình tĩnh lại. Tôi biết đây là trận thứ hai của ông và trông ông thực sự lo lắng, nhưng đừng tự làm xấu mình như thế”.
Keith Hackett, cựu Trưởng ban trọng tài Premier League, khi mới vào nghề từng lâm vào cảnh tương tự, nhưng theo chiều hướng khác. Emlyn Hughes, thủ lĩnh của Liverpool, thay vì cảm thông, đã tới dằn mặt ông: “Này con trai, mới đến từ hành tinh khác phải không? Biết ta là đội trưởng ĐT Anh không?”. Tuy nhiên Hackett khá cứng. Ông nói: “Nghe này, là đội trưởng anh càng phải gương mẫu. Đọc tên đi để tôi biên vào sổ”. Rồi ông đánh vần, nhưng ghi nhầm thành Hemeling, tên… một loại bia. Emlyn Hughes chỉ biết lắc đầu, “cậu đúng là đến từ hành tinh khác”.
Cầm còi ở Premier League cần những gì? Trọng tài Bobby Madley nói: “Với trọng tài, cách tốt nhất để tập trung 100% là coi các ngôi sao chỉ như những người bình thường đá bóng. Đầu tiên thì hơi khó, nhưng sau một thời gian, áp lực mất đi để có thể gọi họ bằng tên, thậm chí là biệt danh”. |
XEM THÊM
Đồng đội cũ tiết lộ kẻ thù lớn nhất của Steven Gerrard
David Ginola: 'nghệ sỹ' hay 'kẻ ám sát bóng đá'?
Sự kiện Sol Campbell chuyển từ Tottenham tới Arsenal: Vụ đào tẩu giật gân nhất Premier League
Bình Luận