*Nhận định bóng đá Liverpool vs Wolves, 22h00 ngày 19/5
Đầu tiên, ông suy ngẫm thế nào về 8 năm rưỡi tại Liverpool?
Trong bóng đá, thật hiếm khi bạn có thể tạo ra mối quan hệ kiểu này với một câu lạc bộ và với một thành phố. Bởi vì ngay từ đầu, chúng ta có biết gì về nhau. Trong 15 năm trước khi đến đây, tôi đã xem rất nhiều trận bóng đá, nhưng tôi có xem Liverpool nhiều không ? Không.
Vì vậy, việc đến đây và sống cuộc sống như tôi đã làm, cống hiến mọi thứ cho Liverpool, là điều thực sự rất đặc biệt. Ở Anh, mọi người có thể yêu hoặc ghét Liverpool. Còn tôi rất dễ dàng để yêu say đắm đội bóng này.
Đó là một câu chuyện siêu đặc biệt. Tôi có thể thành công hơn không? Tôi không biết. Chúng tôi đã làm tất cả mọi thứ. Tôi luôn tự phê bình nhưng tôi không suy nghĩ về điều này như một sự phê phán. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian thực sự vui vẻ với những khoảnh khắc bóng đá đỉnh cao, sự phát triển liên tục, những khoảnh khắc khó khăn và những đỉnh cao đã vượt qua. Có thể không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng tôi nhìn lại tất cả với một nụ cười.
Ông từng đưa ra một số tuyên bố trong cuộc họp báo đầu tiên của mình – kêu gọi người hâm mộ hãy chuyển từ nghi ngờ sang tin tưởng và nói rằng ông sẽ tới làm việc ở Thụy Sĩ nếu không giành được một danh hiệu nào sau 4 năm …
Có thể mọi người nghĩ rằng tôi đã có kế hoạch trong đầu khi nói ra điều đó. Không, tôi chỉ muốn sống sót qua buổi họp báo đó mà thôi. Tiếng Anh của tôi không tốt lắm.
Tôi đã nói chuyện về lý do tại sao Liverpool thay đổi từ Brendan (Rodgers) sang tôi, điều gì đã xảy ra khi Liverpool không thể trở thành nhà vô địch vào năm 2014 và việc đạt được mục tiêu đó có nghĩa như thế nào. Tôi nhận ra mọi người đang nghi ngờ những gì Liverpool làm và không ai thích đội bóng này. Ngay cả trong nội bộ đội bóng cũng vậy. Các cầu thủ không cảm thấy thoải mái với cuộc sống của họ. Lời cam kết 4 năm đó không phải để “câu giờ”, nhưng tôi biết bóng đá hoạt động như thế nào. Nếu bạn không tới đúng thời điểm và đúng nơi cần bạn thì điều đó sẽ không xảy ra.
Điều tôi thực sự muốn nói không phải là tôi sẽ chuyển sang Thụy Sĩ mà là Liverpool sẽ cần một HLV khác. Dù sao thì đó cũng là điều nhảm nhí! Mọi người đã mất kiên nhẫn đủ lâu và muốn nhìn thấy thứ gì đó mà họ có thể tin tưởng một lần nữa.
Liverpool lúc đó là một tập thể tốt nhưng không giành được những giải thưởng lớn và chúng tôi phải thay đổi từng bước một. Bây giờ tôi có thể nói (với chủ sở hữu, Fenway Sports Group): “Các anh đã không ủng hộ tôi đủ nhiều và lẽ ra tôi có thể thành công hơn,” nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình nên nhìn nhận theo hướng như vậy.
Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này nhưng tôi sẽ không bao giờ công khai chúng. Tôi không muốn mang đến cho thế giới bên ngoài bất kỳ cảm giác nào rằng chúng tôi không đoàn kết. Nếu chúng tôi có tranh cãi thì chỉ là chuyện nội bộ còn bên ngoài chúng tôi sẽ nói: “Đó là cách của chúng tôi, đó là cách chúng tôi đang làm”.
Tôi thực sự hiểu cách chúng tôi xây dựng đội bóng và đối với chúng tôi đó là cách của Liverpool. Chúng tôi không chi tiêu quá mức, chúng tôi luôn chi những gì thực sự có lợi cho đội bóng, khán đài hoặc sân tập. Đây là một câu lạc bộ lành mạnh. Để trở thành một câu lạc bộ khỏe mạnh vào thời điểm này và ngang tầm với chúng tôi… bạn có thể nói Barcelona không phải là một câu lạc bộ khỏe mạnh nhưng vẫn ở trên tầm chúng tôi. Nhưng đó không phải điều Liverpool quan tâm.
Các câu lạc bộ khác có tiềm lực tài chính khổng lồ và rất bạo chi. Nhưng chúng tôi cần phải làm theo cách của riêng mình vì đó là điều người hâm mộ thực sự tin tưởng. Bởi điều đó đã được lịch sử chứng minh. Với nền văn hóa từ Bill (Shankly). Hầu hết chúng ta không biết ông ấy. Chúng ta thậm chí không sống trong thời đại đó nhưng văn hóa đó luôn ở quanh đây.
Bạn không thể thay đổi từ cực này sang cực kia. Giới trẻ có thể như vậy nhưng ai quan tâm? Đối với chúng tôi, những người lớn tuổi và có lẽ ở độ tuổi ngoài 30, họ muốn đi theo lộ trình phù hợp và tôi nghĩ Liverpool đã luôn làm như vậy. Chúng tôi đã không may mắn hoặc có thể không đủ tốt để giành được 3 chức vô địch Premier League và 3 chức vô địch Champions League. Tất cả chúng ta đều biết nếu may mắn hơn một chút hoặc một quyết định tốt hơn thì mọi chuyện có thể đã khác. Chỉ cần xê dịch từng phút, từng milimet thì mọi chuyện có thể đã khác với Liverpool.
Tôi biết đối với mọi người, sẽ có sự khác biệt lớn nếu tôi giành được nhiều chiến thắng hơn. Nếu tôi giành được ba chức vô địch Premier League, tôi chắc chắn là một huấn luyện viên thành công. Nếu tôi chỉ có 1 danh hiệu trong 9 năm thì mọi người có thể tranh cãi về điều đó.
Nhưng tôi không quan tâm lắm. Trong những mùa giải mà chúng tôi đạt tới 90 điểm, chúng tôi đã có 364 ngày thực sự thú vị và gần như đạt được ngưỡng hoàn hảo. Rồi một khoảnh khắc khủng khiếp xảy ra đã thay đổi tất cả. Bản lĩnh của Man City, pha dùng tay chơi bóng của Rodri, cột dọc trong trận gặp Real Madrid, Ramos, anh ta có xứng đáng nhận thẻ đỏ không? Tôi không chắc nhưng nó thật khắc nghiệt.
Thỉnh thoảng, tôi nhớ lại tiếng thét của Vinny (Vincent Kompany) và nghĩ: “Cậu đang đùa tôi à?” Vài giây trước bàn thắng đó (Kompany sút xa ghi bàn giúp Man City hạ Leicester để tiến tới chức vô địch Premier League 2018/19), tôi đã nghĩ: “Nào Brendan, thay Maddison ra đi, anh ta mệt rồi.” Anh ta chỉ ở cách đó năm mét và chỉ cần di chuyển để chặn cú sút. Tôi đang nằm trên ghế sofa, hai tay đút túi và một giây sau tôi cảm thấy như mình bị đột quỵ. Bạn có thể làm gì khi điều đó xảy ra?
Nhưng Liverpool đã đánh bại Barcelona ở trận bán kết Champions League ngay đêm hôm sau …
Đội bóng tuyệt vời của tôi. Mọi người luôn muốn tôi nói chuyện về khả năng lãnh đạo. Tôi chưa bao giờ đọc một cuốn sách nào về điều này vậy làm sao tôi có thể nói về nó?
Nhưng nếu sự nghiệp của tôi không dạy tôi cách đối phó với những thất bại thì sẽ không có sự nghiệp nào cả. Và điều đó phù hợp với tất cả chúng ta. Rõ ràng có những trong cuộc sống quan trọng hơn bóng đá nhưng bạn thực sự có thể học được ở đâu tốt hơn trong bóng đá?
Tại sao mọi người lại nói về việc chúng tôi không thể vô địch Premier League 2019? Tại sao chúng tôi không vô địch Champions League năm 2018 và cách chúng tôi thua trận đó? Nhưng chúng tôi đã vô địch Champions League vào năm sau và Premier League cuối cùng rồi cũng thuộc về chúng tôi. Giai đoạn đó là một sự tái sinh tuyệt vời. Việc giành danh hiệu sau khi chơi 70 trận của mùa giải, điều đó hoàn toàn điên rồ.
Đối với tôi, nó giống như việc không được thăng hạng ở Mainz vì thiếu một điểm, không được thăng hạng vì một bàn thua. Chúng tôi có thể đã từ bỏ nhưng điều đó không có trong DNA của tôi. Tôi đau khổ như điên sau những chuyện này nhưng chỉ là trong chốc lát.
Sau trận chung kết Champions League gần nhất mà Liverpool thua – tôi đã quyết định rằng nếu điều đó tiếp tục xảy ra, tôi sẽ không lãng phí cả đời để chịu đựng. Chúng tôi chơi trận đó và cứ ba phút lại sút vào khung thành của họ nhưng thủ môn của họ có 12 tay, sau đó họ ghi bàn và sau đó chúng tôi nói về một sai lầm mà lẽ ra chúng tôi có thể phòng ngự tốt hơn.
Cầu thủ của họ đã đứng sai vị trí 23 lần và chúng tôi đã không thể trừng phạt điều đó. Điều đó không liên quan gì đến khả năng phòng ngự của họ, mà là bởi tên khốn (Thibaut) Courtois quá xuất sắc đó. Sau mỗi thất bại như vậy, cảm giác là không thể chịu đựng được.
Chúng tôi đã có khoảnh khắc đẹp ở Madrid, chúng tôi cũng có những khoảnh khắc khác, chúng tôi vô địch Premier League, chúng tôi giành các cúp và tôi thực sự nghĩ rằng hai trận chung kết với Chelsea vào năm 2022 là hai trong số những trận đấu hay nhất mà tôi từng chứng kiến.
Tôi đã tận hưởng rất nhiều khoảnh khắc và đó là cách tôi tận hưởng cuộc sống. Tôi muốn chiến thắng nhưng đối thủ cũng muốn chiến thắng, đôi khi tôi giành được chiến thắng và đôi khi đối thủ lại có được điều đó. Tôi thanh thản đón nhận tất cả.
Trong tương lai, ông sẽ được người hâm mộ Liverpool nhắc đến giống như Shankly về cách ông đã hồi sinh câu lạc bộ và sợi dây liên hệ chặt chẽ với CLB. Ông nghĩ thế nào về điều này?
Đó là một phần của văn hóa dân gian. Bill Shankly không làm điều đó một mình. Bạn không thể làm được những gì Bill đã làm ở mỗi thành phố trên thế giới. Bạn không thể làm điều đó ở London, nơi có 25 câu lạc bộ. Bạn đang ở đây và nó có màu đỏ hoặc xanh. Đây là nơi bạn có thể làm điều đó. Theo cách Bill hiểu, và theo như tôi biết, vì đường lối chính trị mà mọi người đang theo đuổi, bạn cần một người hiểu đó là sức mạnh của sự đoàn kết.
Chúng tôi cống hiến hết mình, chúng tôi vượt qua những trở ngại và Bill rõ ràng là người phù hợp để làm điều đó. Khi tôi đến Liverpool thì đó là một thời kỳ đen tối. Đã 10 năm kể từ khi họ vô địch Champions League. Ở những câu lạc bộ khác, họ vẫn nói về điều đó nhưng ở đây thì đã quá dài. Tôi biết tình thế khó khăn của Liverpool.
Ba năm trước khi Ian Ayre (giám đốc điều hành lúc đó của Liverpool) gọi cho tôi khi tôi còn ở Dortmund và hỏi liệu tôi có quan tâm không. Lúc đó Dortmund đang bay cao và Liverpool không phải là một nơi tuyệt vời. Điều đó đã thay đổi ba năm sau đó. Đối với tôi đó là sự lựa chọn số 1. Tôi chỉ nghĩ đó là điều tôi muốn làm. Những gì chúng tôi đã làm với mọi người ở Anfield là chúng tôi đã khôi phục lại niềm tin và sự đoàn kết. Tất nhiên mọi người thích chiến thắng nhưng đặc biệt là chiến đấu vì nó. Đó là một phần lịch sử của chúng tôi ở đây khi chúng tôi bị đấm mạnh, đứng dậy và đi tiếp.
Đó không phải là một kế hoạch nhưng đó là cách mọi người ở đây chiến đấu và tồn tại. Quan điểm chung về cuộc sống ở Liverpool rất giống với tôi. Tôi sẵn sàng đấu tranh cho những điều đúng đắn. Tôi có nghĩ mình xứng đáng với mọi thứ không? Không, và thật tốt khi những người khác ở đây cũng có những thứ đó.
Gần đây ông đã nói rằng CĐV Liverpool là những người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt nhất. Tại sao?
Tôi đã sống ở đây được chín năm nên tôi rất hiểu điều này. Liverpool là tất cả với người dân ở đây. Tôi cảm thấy thực sự có lỗi sau trận đấu với Everton . Chúng tôi thua và đêm hôm sau Man City sẽ thi đấu. Chắc chắn là không ai muốn chứng kiến đó. Con trai tôi nói: “Cha con mình đi uống bia nhé.”
Vì vậy, chúng tôi đi uống bia và ngồi phía bên ngoài. Tôi không muốn vào trong, không phải vì tôi sợ người ta đuổi tôi ra và nói: “Mày thua rồi!” mà vì tôi không muốn mọi người nghĩ: “Đi uống bia à? Tốt hơn hết ông nên chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo!
Nhưng khi mọi người nhận ra tôi đang ngồi bên ngoài thì tôi nói: “Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng nhưng không thành công.” Và họ thật tử tế khi nói rằng: “Đừng lo lắng về điều đó”. Trong khoảnh khắc đó, kết quả trận đấu chẳng còn ý nghĩa nào nữa với tất cả những người Liverpool.
Tôi rất vui vì tôi có thể rời khỏi Liveprool khi đội bóng đã ở một tầm cao, không phải là cao trên BXH mà là một câu lạc bộ khỏe mạnh. Bạn nhìn ra xung quanh và nghĩ, Arsenal còn trẻ và có thể phát triển. Pep sẽ không ở lại Man City mãi mãi. Ngay cả De Bruyne cũng già đi, Bernardo Silva cũng già đi, Phil Foden tất nhiên sẽ chơi thêm 12 năm nữa, Haaland nữa.
Liverpool đang có một cơ hội tốt. Với những ảnh hưởng mới. Chúng thực sự quan trọng. Bóng đá của chúng tôi không cần phải thay đổi hoàn toàn nhưng có thể điều chỉnh chỗ này chỗ kia. Đây không phải là thời điểm khẩn cấp khi bạn nghe thấy tiếng bíp, tiếng bíp, tiếng bíp và sau đó là tiếng bíp. Đó là một câu lạc bộ thực sự lành mạnh, với một sân tập tuyệt vời, sân vận động hoành tráng và tài chính không tệ.
Đó là điều tôi tự hào nhất. Với tất cả những gì đã xảy ra trong nhiều năm, trong những thời điểm điên rồ, chúng tôi chưa bao giờ làm điều gì quá tổn hại tới CLB. Để rồi nhiều năm sau đó phải trả giá bằng án phạt trừ điểm.
Diego Simeone từng nói: “Điều lớn nhất là trách nhiệm. Vợ tôi hỏi tôi hạnh phúc nhất khi nào và tôi không nói nên lời cho đến khi trả lời: 'Khi tôi đi ngủ vì không ai còn nói chuyện với tôi”. Ông có đồng cảm với điều đó không?
Tôi hoàn toàn hiểu thấu những gì Simeone chia sẻ. Ngoài Ulla (vợ của Klopp), ai gặp tôi cũng đồng nghĩa với việc nói chuyện về bóng đá. Tôi giống như Google: “Tại sao bạn làm điều này? Tại sao bạn làm điều đó?" Bạn bè đến nhà chơi, xem đá bóng. Đối với tôi đó là công việc còn đối với họ là một kỳ nghỉ. Gia đình đến sân bóng, đối với tôi đó là công việc còn đối với họ là một kỳ nghỉ.
Bạn biết chúng tôi có bao nhiêu cuộc phỏng vấn sau một trận đấu. Và tôi chỉ muốn yên tính khi đi ngủ. Tôi nghe rất nhiều sách nói. Tôi thích đọc nhưng khi tôi đọc thì mọi người đều nói chuyện với tôi. Khi tôi đeo tai nghe, mọi người nhận ra tôi không nghe những gì họ nói.
Đó có lẽ là một trong những đặc điểm mạnh nhất của tôi: cảm thấy có trách nhiệm với rất nhiều việc. Tôi sẽ bước sang một bên nếu biết rằng điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với rất nhiều người khác.
Cho dù những ngày tồi tệ hay những ngày tốt lành, luôn có một bầu không khí thực sự tốt đẹp trong tòa nhà này (trung tâm đào tạo AXA). Lý do là vì nếu tôi không cảm thấy tuyệt vời khi bước vào tòa nhà thì tôi sẽ không để các cầu thủ cảm thấy điều đó. Chúng tôi thực sự thích làm việc với nhau.
Có rất nhiều điều không chắc chắn đối với mọi người và tôi không muốn điều đó xảy ra với họ. Tôi biết nếu tôi chọn ra đi trong một hoặc hai năm nữa thì những người này cũng sẽ như vậy. Đó không thể là lý do để không làm điều đó. Trước tiên, tôi phải nghĩ đến bản thân mình và lợi ích của CLB.
Ông sẽ nhớ điều gì nhất?
Tôi không biết. Tôi không nhớ điều gì trong quãng thời gian ngắn sau khi rời Dortmund. Đôi khi vào thứ Bảy, tôi quên mất Bundesliga đang diễn ra. Đó là cuộc sống của tôi nên tôi có thể quên một vài thứ nhưng tôi cần phải nhìn lại tất cả vì điều đó hoàn toàn không vô nghĩa.
Tôi yêu những gì tôi làm nhưng nó quá mãnh liệt và không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác. Nếu bạn nhìn vào ba đội bóng trong sự nghiệp của tôi, chúng tôi luôn xây dựng sân tập, chúng tôi luôn mở rộng sân vận động hoặc xây sân vận động. Tôi không phải là một huấn luyện viên theo nghĩa lên kế hoạch cho một buổi tập, về nhà và đi tắm.
Đặc biệt với Liverpool. Tôi cần phải tìm hiểu xem tôi có bỏ lỡ điều gì không. Tôi sẽ bước sang tuổi 57 vào tháng tới. Tôi sẽ không ngừng làm việc nhưng có nhất thiết phải như vậy không? Tôi không nghĩ vậy và hãy để mọi thứ ở phía trước. Tôi muốn có một kỳ nghỉ và hình dung mình sẽ phải làm gì tiếp theo.
Vậy tiếp theo là gì?
Tôi nhận được lời mời xem trận chung kết Champions League nhưng tôi cần thêm vé. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi xin vé - thông thường người được hỏi luôn là tôi! Bây giờ có cảm giác kỳ lạ khi tôi đi hỏi vé người khác. Chúng tôi có vé xem một số trận đấu tại Euro nhưng ngoài ra chúng tôi không có kế hoạch gì cả.
Tôi sẽ trở về Đức, gặp gỡ bạn bè, cũng không có gì đặc biệt. Tôi muốn mọi chuyện thoải mái, không lên kế hoạch trước mùa giải hay tham gia vào bất kỳ cuộc đàm phán chuyển nhượng nào.
Tôi rât háo hức chờ đợi những ngày đó. Có lẽ tôi sẽ tới Paralympic. Tôi không có lịch trình cụ thể. Gia đình chưa bao giờ hỏi tôi: “Anh sẽ làm gì” Thực sự linh hoạt, đó chính xác là điều tôi muốn làm. Hãy để mọi chuyện tự phát. Đó sẽ là một thách thức.
- Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện thú vị!
Trả lời...
Bình Luận