Bóng đá thời đại kim tiền đang xuất hiện ngày càng đông lớp cầu thủ tài năng nhưng vị kỷ.

Ai đến với bóng đá cũng xuất phát từ tình yêu. Chẳng ai vụ lợi khi trót lỡ đam mê trái bóng tròn. Các cầu thủ càng như vậy. Nhưng đấy chỉ là nhân chi sơ tính bản thiện. Trong thời đại kim tiền, khi bóng đá trở thành ngành công nghiệp bạc tỷ, tình yêu dần lạt phai nhường chỗ cho những toan tính nhỏ nhen cho thân phận.
Một trận bao tiền? một chiếc cúp bao tiền? Một bàn thắng bao tiền? Đến trung thành cũng quy ra tiền, gọi là phí trung thành. Mọi thứ, tất cả mọi thứ, đều được đặt lên bàn cân với đơn vị đo lường là tiền. Dĩ nhiên tham vốn là bản chất con người. Nhưng phàm ở đời, cái gì quá cũng không tốt. Tham quá thì sinh ra sân si rồi mù quáng. Một bộ phận không nhỏ ngôi sao bóng đá ngày nay đang rơi vào cái vũng lầy nhân thế ấy.
Paul Pogba, Neymar hay Gareth Bale là minh chứng điển hình. Họ đều là những tài năng xuất chúng. Điều đó được minh định qua màn trình diễn tuyệt luân trên sân cỏ, các vụ chuyển nhượng bom tấn và dĩ nhiên cả những bản hợp đồng với mức lương hậu hĩnh. Thế nhưng, khi kiếm được nhiều tiền họ lại muốn nhiều tiền hơn, hoặc tự phụ, hoặc tự mãn. Tình yêu, đam mê hay cống hiến không còn nằm trong từ điển.
Pogba nằm trong trường hợp đầu tiên: Vị đồng tiền. Với sự giật dây của gã con buôn Mino Raiola, Pogba biến một câu chuyện đẹp thành câu chuyện nham nhở cùng cái kết ti tiện. 3 năm trước, đứa con xưa nay trở về nhà cùng hastag Pogback đình đám.

Pogba chưa xứng đáng với những gì M.U bỏ ra
Bây giờ, không ít CĐV M.U muốn Pogba biến đi cho khuất mắt bởi những màn trình diễn ngáo ngơ và lối ứng xử của một 'ông kễnh'. Cho đi để nhận lại, đó là điều chưa bao giờ Pogba thực hiện tại Old Trafford. Thế nên, fan M.U không yêu Pogba như đã yêu khí phách Cantona, tài hoa Paul Scholes, dữ dằn Roy Keane, bền bỉ Gary Neville, ý chí Ronaldo hay nụ cười dù chỉ thoáng qua của Dwight Yorke.
Những tên tuổi ấy, bất luận tài nghệ ra sao, đã sống và chết vì màu cờ sắc áo M.U và trở thành bất tử. Pogba không cần thứ tình cảm thiêng liêng đó. Chỉ sau 3 năm mà số lần gây rối còn nhiều không kém số bàn thắng, Pogba đòi ra đi để đi tìm thử thách mới như thể đã chinh phục được mọi thử thách tại Old Trafford. Kỳ lạ!
Neymar rơi vào trường hợp thứ hai: Tự phụ. Bởi sự tung hô và cưng chiều từ trong trứng nước tại quê nhà, Neymar đã đặt bản thân ở một vị thế quá cao. “Tao là triệu phú, tao thích gì tao làm nấy”, từ khi chưa tròn 20 và khoác áo Santos, “tiểu Pele” đã ngông ngạo như thế. 2 năm trước, tiền đạo người Brazil bỏ Barca sang PSG phần vì tiền phần vì không muốn sống dưới cái bóng khổng lồ của Messi. Neymar muốn chinh phục Quả bóng vàng, muốn mình là số một.
Trớ trêu, bởi sự kiêu ngạo, Neymar không chỉ mất điểm trong mắt đồng đội, BLĐ và CĐV mà còn mất luôn vị thế số một tại PSG. Ngán ngẩm bởi sự tự phụ và coi thường kỷ luật đội bóng của tiền đạo này, GĐTT Leonardo tuyên bố sẵn sàng bán nếu được giá. Một khảo sát trên tờ L’Equipe thì 86% độc giả ủng hộ PSG tống khứ tiền đạo người Brazil.

Ở Real, Bale được chơi golf
Trong khi đó, Bale sa lầy tại Real Madrid bởi sự tự mãn. Được quy hoạch thay thế Ronaldo nhưng ngôi sao xứ Wales thất bại thảm hại vì không có được ý chí mãnh liệt như CR7. Ở Real, Bale vừa được hưởng mức lương hậu hĩnh vừa được sống với đam mê… đam mê golf. Bale theo dõi các giải golf hàng ngày, chơi golf hàng tuần.
Có lần người ta phát hiện cầu thủ này mải mê xem golf trên sân tập Real. Hy hữu hơn nữa, Bale từng dính chấn thương và phải nghỉ thi đấu vì chơi golf. Mà, khí hậu Địa Trung Hải tại Tây Ban Nha quá lý tưởng để chơi golf, đâu như Anh quốc lắm gió nhiều sương. Và, liệu ở đội bóng hàng đầu nào mà Bale kiếm được mức lương 15 triệu euro/năm như Real. Vậy thì chịu khó bị cô lập hay chỉ trích chút cũng được.
Thế mới có chuyện gã đại diện của Bale tuyên bố anh sẽ “nghiêm túc” thực hiện trọn vẹn hợp đồng đến năm 2022 với đội bóng Hoàng gia Tây Ban Nha. Ngày rời Real, chắc Bale sẽ khóc, nhưng những giọt nước mắt ấy rất khác giọt nước mắt của Zidane hay Raul.
Tổng kết lại, Bale, Pogba hay Neymar là những tài năng sáng giá và không thể chối bỏ cống hiến của họ. Tuy vậy, họ không thể trở thành biểu tượng, không thể trở nên vĩ đại và sẽ mãi là cái gai trong mắt người hâm mộ với lối sống vị kỷ như vậy. Và họ chỉ là vài trường hợp điển hình trong lớp cầu thủ chỉ biết vun đắp cho thân phận mình mà quên đi tập thể đang ngày càng đông đảo trong thời đại ngày nay.
“Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn. Tình yêu thì vô cùng. Chúng ta làm cách nào để nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời!”, ai đó đã viết như vậy và trở thành bất tử.
Bình Luận