Một Arsenal của thời kỳ mới

Nhiệm vụ đầu tiên của tân HLV Unai Emery trong trận ra mắt khán giả Emirates: làm sao để đội chủ nhà Arsenal giữ vững thế trận trong khoảng 20 phút đầu, trước một Man City còn chưa có Kevin De Bruyne trong đội hình (những trụ cột khác như Gabriel Jesus, Vincent Kompany, Leroy Sane, Nicolas Otamendi cũng đều ngồi dự bị).
Một Arsenal của thời kỳ mới
Kết quả: Petr Cech phải vào lưới nhặt bóng ở phút 14, vì pha dứt điểm từ ngoài vùng cấm của Raheem Sterling. Chỉ vài phút trước đó, chính Sterling đã suýt ghi bàn từ cự ly gần. Còn sau đó không lâu, chẳng hiểu vì sao Cech suýt tự sút vào cầu môn mình! Tròm trèm nửa tá cơ hội cho thấy Man City đáng lẽ phải thắng đậm hơn ngay từ hiệp đầu. Thế mà bên ngoài đường biên, hình ảnh... khó chịu của HLV Pep Guardiola vẫn lọt vào ống kính. Ông tỏ vẻ không hài lòng về cách xử lý của học trò trong một pha bóng nào đó.

Tất cả nói lên điều gì? Đấy vẫn chưa phải là Man City hoàn chỉnh. Họ tỏ ra vượt trội không phải bằng lối chơi nhuần nhuyễn, đẹp mắt thường thấy, mà bằng thái độ tự tin của một đội bóng hơn hẳn về đẳng cấp.

Ngược lại, Arsenal, cũng như bất cứ đội nào, không nhất thiết phải xấu hổ khi thua Man City. Vấn đề là thua như trong hoàn cảnh đã nêu thì khó chấp nhận. Đấy là cái thua về tinh thần. May cho Emery khi ông vẫn còn có việc để làm trong giờ giải lao, khi Arsenal vẫn chưa được ghi nhận là đã sụp đổ, với cách biệt mong manh nhất ở thời điểm hiệp 1 khép lại. Và, bằng khả năng chuyên môn nhất định của mình, Emery ít ra cũng kéo dài được tình trạng “không hề sụp đổ” cho Arsenal trong hiệp hai, khi đội chủ nhà “chỉ” thua thêm 1 bàn.

Bất kỳ sự “chuyển giao” nào cũng cần thời gian. Vâng, không phải nhắc lại cái điều quen thuộc rằng Emery cần có thời gian. Nhưng đấy hoàn toàn là câu chuyện khác, chẳng liên quan với những gì vừa được thể hiện trong trận ra quân đầy khó khăn vừa qua.


Chỉ mới cách đây vài ngày, giới quan sát vẫn đang chờ xem vòng đấu khai mạc Premier League trong sự ngờ vực. Nào là hàng chục danh thủ vừa dự World Cup vẫn chưa sẵn sàng. Nào là TTCN mùa Hè khép lại quá sớm khiến nhiều đội không kịp trở tay trong việc mua sắm cầu thủ. HLV Maurizio Sarri của Chelsea thậm chí chỉ vừa nhận chức chưa đầy 1 tháng. Sẽ xuất hiện những kết quả lạ thường, trong hoàn cảnh các đội mạnh đều chưa thật sự “nóng máy”? Thực tế hóa ra không phải như vậy. Gần như không có bất ngờ nào, vì khác biệt về đẳng cấp giữa các đội mạnh với phần còn lại ở Premier League bây giờ đã quá rõ ràng. Khác biệt giữa Man City với Arsenal - cho dù vẫn còn danh nghĩa “Top 6 mùa trước”, cũng quá rõ ràng.

Có một tâm lý nơi người xem trung lập trong trận vừa qua: không phải xem ai sẽ thắng, mà chỉ là xem diện mạo của Arsenal trong “thời kỳ mới”. Bây giờ, đề tài về thời kỳ mới của Arsenal có thể sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Không khéo có thể sẽ lại xuất hiện một sự so sánh tréo ngoe: Arsenal của Arsene Wenger ngày xưa là thế nọ, thế kia...

Cuối cùng, trong khi chờ đợi những sự hay ho trong cách chơi hoặc triết lý mới mẻ của Emery, chờ đợi “thời gian cho Emery”, người ta sẽ nói gì về thời kỳ mới của Arsenal? Rất có thể đấy sẽ là câu chuyện không mấy thú vị bên ngoài sân cỏ. Từ nay trở đi, sẽ chẳng còn đại hội thường niên, để các thành viên chất vấn giới lãnh đạo CLB như trong thời kỳ của Wenger nữa. Stan Kroenke đã trở thành ông chủ duy nhất và đủ quyền biến Arsenal thành tài sản riêng của mình. Những gì gọi là chiến lược tương lai, hướng phát triển, bản sắc, hình ảnh... của Arsenal từ nay sẽ chẳng còn liên quan gì với những ai quan tâm hoặc không quan tâm đến Arsenal nữa.


    Bình Luận