Đến trong cả những giây phút cuối cùng của mình, Solskjaer vẫn không chịu từ chức. Với góc nhìn của người bên ngoài, điều này mang đến một sự khó chịu thực sự, cứ như thể Ole đang thách thức sự kiên nhẫn của cả thế giới.
Bởi lẽ nếu là một người thực sự có giải pháp, Solskjaer phải làm khác đi. Nhưng không! Ông vẫn làm y đúc theo lối mòn quá khứ và mong chờ một sự khác biệt. Đây là việc không thể!
Càng vào những ngày cuối, Solskjaer càng thể hiện sự túng quẫn của một kẻ vô định. Dùng 3 trung vệ trong 3 trận quyết định trước đợt tập trung ĐTQG tháng 11, rồi lại 4 hậu vệ sau khi họp kín với nhóm 6 trụ cột. Vậy ai mới là người quyết định chiến thuật trong đội vậy, Ole?
Nhưng dù là 3 hay 4, thì vẫn chỉ là bình mới rượu cũ. Tinh thần cầu thủ vẫn vậy, bệ rạc, hèn nhát, thiếu sức sống. Trách bọn họ thì thật tội nghiệp, bởi lẽ dường như họ vẫn đang tự đá trong suốt thời gian qua, chứ chẳng hề có một sự điều hướng nào.
Đây là hệ quả khi các ngôi sao bị dẫn dắt bởi một HLV không đủ tầm. Solskjaer không có đủ bản lĩnh, cũng chẳng có thực lực để đặt cược cả sự nghiệp và nói với các học trò rằng: "Chỉ cần làm theo tôi là chúng ta sẽ chiến thắng". Cái tầm của Solskjaer có lẽ đã có đủ thời gian để kiểm nghiệm, điều này không nói thì ai cũng rõ.
Không nhìn ra vấn đề của cấp dưới là lỗi của người quản lý cấp cao. Ở đây là mối quan hệ Solskjaer và Ed Woodward. Vị Phó chủ tịch của MU cho thấy ông đúng như những gì Louis van Gaal từng miêu tả: "Gã này chẳng biết một cái quái gì về bóng đá".
Một doanh nhân từng cả gan nói rằng thành tích trên sân chẳng liên quan gì tới khả năng kinh doanh của MU thì rõ ràng tầm nhìn của ông ta ở một hệ khác. Với Woodward, đúng thực là ông chỉ cần một cấp dưới nghe lời, không có cá tính mạnh như Solskjaer là được.
Vấn đề của MU chính là tìm ra một HLV đủ cả tầm vóc cũng như phù hợp với đội bóng. Solskjaer có vẻ phù hợp trong cách đối nhân xử thế nhưng lại không có tài năng. Van Gaal và Mourinho thì thừa đẳng cấp để huấn luyện MU nhưng cái tôi của họ thì lại lớn hơn mức mà Woodward cho phép.
Điều đó mới dẫn đến hệ quả là Van Gaal và Mourinho có nhiệm kỳ ngắn hơn Solskjaer rất nhiều, dù mang về trực tiếp các danh hiệu.
Trên thực tế, sa thải Van Gaal và Mourinho cũng không phải cái gì đó thảm họa trong thực trạng của bóng đá hiện nay. Nhìn theo một góc độ nào đó, hành động đó cho người ta cảm giác BLĐ MU có tham vọng lớn, luôn đòi hỏi, muốn phát triển, và chỉ vô địch Europa League hay FA Cup là không đủ.
Solskjaer đến cũng không hẳn là thảm họa. Mỗi một HLV phù hợp với một giai đoạn phát triển nhất định của đội bóng. Khi cả Old Trafford đang bị tổn thương tinh thần sau những năm tháng hành hạ của Mourinho, thì Solskjaer như một liều thuốc an thần đưa cuộc sống trở lại bình thường.
Nhưng chỉ bình thường là không đủ với một đội bóng như MU. Nếu thực sự muốn phát triển, Woodward phải đòi hỏi hơn nữa, thay vì lúc nào cũng: "Chúng tôi ủng hộ hết mình Solskjaer".
Cũng giống như Solsa loay hoay giữa 3 trung vệ và 4 hậu vệ, Woodward cũng chẳng có định hướng cụ thể để phát triển đội bóng. Tám năm trôi qua, những câu hỏi cũ vẫn chưa được trả lời. Bao giờ Quỷ đỏ mới hết lạc đường? Có khi phải chờ tới lúc Woodward không còn là lãnh đạo của Old Trafford nữa, mọi thứ mới có thể khác.
Bình Luận