Phút thứ 5 tại Old Trafford đêm thứ Bảy, Sanchez băng ra ngoài vòng cấm, phạm lỗi thô thiển với Bryan Mbeumo. Về mặt bản năng, đó là lựa chọn gần như duy nhất của một thủ môn. Nhưng xét trên khía cạnh chiến thuật, quyết định đầy rủi ro của Sanchez đã khiến Chelsea vỡ vụn kế hoạch vì mất người quá sớm.
Sau trận, Enzo Maresca không giấu nổi sự thất vọng về thủ thành Chelsea. “Trận đấu đã thay đổi hoàn toàn sau thẻ đỏ của Sanchez. Giải pháp tốt nhất lúc đó có lẽ là để cho tiền đạo đối phương vượt qua. Tôi thà bị dẫn 0-1 sau 5 phút đầu còn hơn là mất đi một cầu thủ ngay đầu trận”, nhà cầm quân người Italia than phiền.
Phát biểu của Maresca cho thấy vì sao ông chỉ là một người cầm sa bàn, một người chưa từng xỏ găng ngay cả thời còn thi đấu. Vị thuyền trưởng Chelsea chỉ nhìn nhận pha bóng của Sanchez dưới lăng kính chiến thuật với những tính toán cẩn trọng.
Nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, Sanchez chỉ có một tích tắc để phản xạ. Và có lẽ 100% các thủ môn sẽ lao ra cản bóng bất chấp phạm lỗi. Đơn giản, đó là bản năng của một thủ môn. Ở khía cạnh tâm lý, thủ môn sợ nhất là bóng vào lưới. Họ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận bàn thua, dưới bất cứ lý do chiến thuật nào, trừ phi bán độ.
Câu chuyện của Robert Sanchez làm nổi bật sự mâu thuẫn giữa góc nhìn chiến thuật của HLV và bản năng của cầu thủ. Sự khác biệt đó càng lớn, đội bóng càng khó vận hành trơn tru. Với Chelsea chỉ là một pha bóng nóng vội của Sanchez. Còn với MU là cả một bầu trời lo toan của Ruben Amorim.
Vị HLV người Bồ Đào Nha có triết lý và phong cách rõ ràng. Nhưng không ít cầu thủ MU vẫn thi đấu dựa nhiều vào bản năng và ngẫu hứng. Amad Diallo là ví dụ tiêu biểu: cầu thủ trẻ người Bờ Biển Ngà ngày càng ham rê rắt tới mức rề rà, làm chậm nhịp lên bóng của cả đội. Và những quyết định cuối cùng của Amad thì luôn làm Amorim ôm đầu ngoài đường pitch.
Victor Dorgu cũng thuộc nhóm còn chơi bóng khá mộc này. Hậu vệ trẻ người Đan Mạch thường xuyên dâng cao mạnh mẽ, tạo ra đột biến bằng sức trẻ và tốc độ. Song ở những tình huống cuối, Dorgu lại thường xử lý thiếu chuẩn xác: căng ngang sai địa chỉ, dứt điểm vội vàng, chọn giải pháp không phù hợp. Cú đánh đầu dọn cỗ cho Bruno Fernandes sút tung lưới Chelsea là một tín hiệu mừng. Nhưng hệ thống đòi hỏi kỷ luật chiến thuật tuyệt đối của Amorim cần nhiều nhiều hơn các pha “final action” sát thương.
Nói cách khác, Amorim đã vạch sẵn kịch bản, nhưng cầu thủ của ông nhiều khi lại “ứng tác” theo bản năng. Kết quả là MU rơi vào trạng thái nửa vời: tạo ra cơ hội nhưng phung phí, lên bóng hợp lý nhưng đầu ra vụng về, phòng ngự có tổ chức nhưng sai lầm cá nhân luôn rình rập.
Tất nhiên bản năng cầu thủ vẫn rất quan trọng, nhưng là với những ngôi sao biết cân bằng giữa chiến thuật và sự ngẫu hứng như Mohamed Salah hay Bernardo Silva. Còn với MU, bài toán đặt ra cho Amorim là gọt giũa Amad hay Dorgu cho bớt đi sự thô mộc để vừa vặn với đấu pháp mà ông đặt ra.
Bình Luận