Đôi khi, trong những phân tích về FC Barcelona, việc hồi tưởng lại là điều cần thiết. Nếu bạn biết được rằng những ngày đầu trong quãng thời gian Eric Abidal ở Barcelona trùng với sự ra đời của một kỉ nguyên mới đang trên đường đến vinh quang, bạn sẽ đánh cược mọi thứ mình có vào việc cỗ máy này sẽ nhào nặn nên một cầu thủ Pháp vĩ đại, trước khi mọi tiến trình diễn ra.
Khi mới đến Barca, cầu thủ này đã từng than phiền về khí hậu, mối quan hệ giữa các cầu thủ và nói chung cảm thấy cuộc sống ở Barcelona không phải là ‘la vie en rose’ (cuộc sống màu hồng). So với những gì anh mong muốn trong thương vụ chuyển nhượng từ Lyon, có thể thấy rằng cuộc sống ở đây phức tạp hơn là những gì anh từng nghĩ.
Khi Pep Guardiola gặp mặt đội hình mới của mình và thẳng thắn nói về những thách thức phía trước, và khi ông cố gắng giúp họ trải qua những thử thách đầu trong mùa hè đầu tiên, Abidal chính là người không thể bắt kịp tinh thần của Guardiola. Chính anh phải đến nhờ chủ tịch Joan Laporta giải thích cho mình về cách làm việc của vị HLV mới.
Ngoài những chuyện đó, sự điềm tĩnh, nhanh nhẹn, với đôi chân phòng ngự siêu hạng của Abidal là những điều không thể bàn cãi. Tất cả chỉ phụ thuộc vào việc liệu thái độ và tâm trạng của cầu thủ người Pháp này có bắt nhịp được cùng với các đồng đội hay không. May mắn thay, những gì Abidal đã tìm kiếm được chính là những điều vị HLV muốn triển khai để giúp đội bóng vượt qua được những bất cập của thời gian trước đó.
Bóng đá càng khắc nghiệt, những bài tập ngày càng nặng hơn, tham vọng càng lớn, thì càng giúp Abidal tiến bộ mạnh mẽ hơn. Điều này giúp anh thêm tự tin và chiếm được cảm tình, sự yêu mến, tôn trọng của mọi người xung quanh.
Nếu thiếu vắng cầu thủ người Pháp, Guardiola sẽ khó có thể biến đổi về đội hình 3 hậu vệ. Khi ở trên sân, Abidal có thể kết hợp với Puyol hoặc Pique ở trung tâm hàng phòng ngự và cho phép hoán đổi từ đội hình 4 hậu vệ xuống còn 3, bởi cầu thủ này cũng chơi rất chắc chắn khi được xếp ở vị trí trung vệ thay vị vị trí hậu vệ cánh trái sở trường.
Rất lâu trước khi được chẩn đoán về một khối u ở gan vào tháng 3 năm 2011, cầu thủ này đã trở thành người lĩnh xướng của toàn đội. Trong cú ăn 3 tại mùa giải đầu tiên của Pep Guardiola, tuy chàng hậu vệ này đã thường xuyên phải ngồi ngoài vì chấn thương hoặc án treo giò, nhưng Abidal đã luôn thích nghi và tiến tới bất cứ thách thức nào anh gặp phải.
Trước trận chung kết Chanpions League ở Wembley, Abidal kể rằng, khi tuyển Pháp đánh bại tuyển Anh cũng chính tại đầy hồi tháng 11 năm trước đó, anh đã để lại một mảnh giấy nhỏ trong phòng thay đồ, trong đó viết về hy vọng có thể trở lại đây và chiến thắng vào tháng 5 năm sau. Mảnh giấy không còn ở đó nữa khi trận chung kết diễn ra, nhưng Abidal thì có, và điều anh từng mong ước đã trở thành sự thực, mặc cho những chẩn đoán y tế cho thấy hy vọng anh ra sân là không khả thi.
Có lẽ không còn khoảnh khắc nào cảm động hơn lúc Carles Puyol, một người con Catalan ưu tú trao chiếc băng thủ quân và quyền nâng cao chiếc cúp vô địch cho chàng bệnh nhân ung thư vừa ‘chết đi sống lại’. Đó là một hình ảnh biểu tượng cho nhân cách cao cả của các cầu thủ lớn lên từ lò đào tạo của CLB, nhưng nó cũng giúp chúng ta hiểu sâu hơn, hình dung một cách rõ nét hơn về con người Eric Abidal và slogan ‘més que un club’ đặc trưng của Gã khổng lồ xứ Catalan.
Có thể Eric Abidal chưa phải là một huyền thoại của CLB, nhưng câu chuyện về tinh thần quật cường chiến đấu lại tử thần của anh sẽ mãi luôn đi vào tiềm thức của từng người chứng kiến và bên cạnh anh những lúc khó khăn nhất trong cuộc đời. Và rõ ràng, anh đã được hưởng một đặc ân mà bất cứ cầu thủ chuyên nghiệp nào cũng mong ước: được fan của một đội bóng từng thi đấu hết mình ủng hộ và dõi theo chân kể cả khi mình không còn thi đấu ở CLB đó nữa.
Bình Luận