Ngày 17/3/2013, Real Madrid bước vào trận chung kết Copa del Rey với kình địch cùng thành phố Atletico. Sự chuẩn bị cho trận đấu này khiến các cổ động viên lường trước được viễn cảnh tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Cảm giác oán giận lẫn nhau trong nội bộ Real Madrid đã lên tới đỉnh điểm.
Nếu Mourinho cảm thấy bị phản bội, ông có thể hủy hoại sự nghiệp của bất kỳ ai và toàn bộ đội hình Real Madrid biết điều đó. Nếu Mourinho đặt tương lai Iker Casillas, một trong những đội trưởng vĩ đại nhất bóng đá Tây Ban Nha, vào vùng nguy hiểm, ông còn làm được điều gì?
Zing lược dịch và gửi tới độc giả chương 1 trong cuốn sách "Mặt tối của Jose Mourinho" thuật lại những ngày cuối cùng trong sự nghiệp của HLV này ở Bernabeu.
Sự im lặng trước giông bão
Ngày 16/3, Mourinho bước vào khách sạn của đội với bản phác thảo chiến thuật cho trận đấu tới. "Trivote" là thuật ngữ các cầu thủ dùng để miêu tả mô hình chiến thuật Mourinho tuyên bố phát minh ra. Thực chất, nó là sơ đồ 4-3-3 được thay đổi linh hoạt tùy hoàn cảnh.
Theo kế hoạch, Luka Modric, Xabi Alonso và Sami Khedira là bộ ba tiền vệ. Điều này có nghĩa Mesut Oezil, người chơi sáng tạo nhất đội, sẽ dạt sang cánh phải, nơi anh luôn cảm thấy bị cô lập. Karim Benzema và Cristiano Ronaldo là 2 cầu thủ còn lại trên hàng công. Michael Essien, Raul Albiol, Sergio Ramos và Fabio Coentrao là bộ tứ vệ. Tất nhiên, Diego Lopez sẽ trấn giữ khung thành.
Thông thường, những buổi họp chiến thuật của Mourinho luôn đặc biệt bởi cách ông làm tâm lý với cầu thủ. Mọi ý tưởng ông đưa ra được truyền trực tiếp tới từng dây thần kinh của các học trò, khiến họ sẵn sàng lao ra sân như những chiến binh.
Điều đó đã không xảy ra. Chiến lược gia người Bồ Đào Nha vừa trải qua thời gian dài tự cô lập trong văn phòng của mình. Ông mơ màng với đôi mắt trũng xuống cùng dáng vẻ u uất. Mọi người không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Một số nghĩ Mourinho chỉ đơn giản đang lười biếng và chán chường, số khác thấy ông mất phương hướng, kiểu như không hiểu nổi những gì mình nói ra.
"Trông Mourinho như hình ảnh ba chiều của chính mình vậy. Những gì ông ấy còn thiếu là cái ngáp", trợ lý của ông nhớ lại.
Không khí buổi họp trở nên căng thẳng. HLV đã viết thứ mọi người không luyện tập cả tuần nay lên bảng. Không ai hiểu nổi, dù Mourinho nói sau nhiều năm thực hiện sơ đồ này, các cầu thủ phải biết rõ nó đến mức không cần thực hành.
Như thường lệ, việc phức tạp nhất được giao cho Oezil. Tiền vệ người Đức phải phòng ngự ở biên khi không có bóng. Nếu giành được bóng, anh phải di chuyển về trung tâm để liên kết với Modric.
Các cầu thủ hiểu để có được khoảng trống và vượt qua đội chơi phòng ngự như Atletico, họ cần người như Angel di Maria chạy cánh phải, để Oezil ở trung tâm và trả Modric trở lại vị trí của Khedira. Tuy nhiên, Mourinho tin Modric thiếu khả năng tranh chấp và ông cần người lùi sâu phòng ngự. Không một ai lên tiếng chống đối lại kế hoạch này.
Trong nhiều năm, những cuộc nói chuyện của Mourinho và các học trò vẫn có xu hướng một chiều, thầy nói, trò nghe. Song, lần này đôi bên đều không còn gì để nói. Cuộc họp diễn ra ngắn gọn. Các cầu thủ tự hỏi thế quái nào họ phải củng cố hàng tiền vệ với Khedira, trong khi Atletico hầu như không thể tấn công. Dù vậy, họ quyết định không nói gì và chỉ biết vâng lời.
Mourinho trả giá
Giá vé xem trận chung kết đã lên mức cao kỷ lục. Chiều hôm đó, đúng như dự đoán, nhiều hàng ghế bị bỏ trống. Ronaldo đánh đầu từ quả phạt góc của Modric và đưa Real vươn lên dẫn trước ở phút 14. Sau đó, theo thứ chiến thuật lố bịch Mourinho đề ra, toàn đội rút lui để bảo toàn tỷ số, nhường không gian cho đối thủ.
Atletico trông có vẻ không thể làm nên cơm cháo gì. Real Madrid sở hữu dàn cầu thủ đắt giá hơn bao giờ hết. Phía đối diện, Atletico không có Schuster, Vizcaino, Donato, Manolo hay Futre, những người đã đối đầu và đánh bại "Los Blancos" năm 1992. Thay vào đó, họ có Koke, Gabi Fernandez, Mario Suarez, Radamel Falcao, Arda Turan và Diego Costa.
Trong 90 phút, hai đội đã chơi theo cách ngông cuồng nhất có thể. Họ cố gắng thi xem ai có thể thắng mà không cần bóng. Atletico giảm mức sở hữu bóng của mình xuống 40%. Trong khi đó, Real Madrid, dù chiếm 60% thời lượng kiểm soát bóng, vẫn không biết phải làm gì với nó. Marcelo bị gạt ra khỏi đội hình, Alonso trông có vẻ mệt mỏi, Oezil là trung tâm của sự kèm cặp còn Khedira không thể triển khai tấn công.
Atletico cần 2 tình huống phải công chớp nhoáng để giải quyết trận đấu. Đầu tiên, Costa ghi bàn sau khi Falcao tận dụng sai lầm của Albiol và tung ra đường chuyền. Sau đó, ở hiệp phụ, Miranda nâng tỷ số lên 2-1 từ pha ra vào lỗi của Lopez.
Albiol thay thế Pepe, người đã phản đối Mourinho và đứng về phía Casillas. Sự xuất hiện của Raphael Varane chỉ là cái cớ. "Thật chẳng dễ dàng cho cầu thủ đã 31 tuổi, với vị thế và thành tích trong quá khứ, bị thay thế bởi một chàng trai mới 19, nhưng luật đời là vậy", Mourinho nói.
Varane đã không chơi ở trận chung kết vì chấn thương. Dù vậy, Pepe vẫn phải theo dõi từ khán đài và nhường vị trí cho Albiol, người ngồi ngoài suốt nhiều tháng. Điều này càng củng cố luận điểm Mourinho chọn người dựa trên sự trung thành trong phòng thay đồ chứ không phải vì đội bóng.
Khi trọng tài rút thẻ đỏ cho Mourinho vì lỗi phản ứng, Pepe lao xuống băng ghế kỹ thuật và chỉ đạo như HLV, dù đội đang được tiếp quản bởi trợ lý Aitor Karanka. Hậu vệ người Bồ Đào Nha phá vỡ mọi quy tắc nhưng điều đó không đủ để mang về chiến thắng cho Real Madrid.
Mourinho cũng vậy, ông không lên bục nhận huy chương từ vua Joan Carlos, thay vào đó là Karanka. Khi nhìn thấy trợ lý HLV của Real Madrid bước lên, nhà vua đã rụt tay lại, quay sang Angel Maria Villa, chủ tịch Liên đoàn Bóng đá Tây Ban Nha, và hỏi: "Tôi có nên đưa nó cho anh ta không?".
Karanka đối diện khoảng khắc xấu hổ của cuộc đời, trong khi Mourinho bước vào phòng họp báo để chuẩn bị nói những lời cuối với tư cách HLV trưởng Real Madrid. Sau 3 năm với những bài phát biểu chói tai, những buổi truyền bá, những lời cảnh báo, phàn nàn, độc thoại… Mourinho kết lại bằng lời thú tội. Không gì có thể phủ nhận ông đã trắng tay ở mùa giải cuối cùng này.
Trong lịch sử Real Madrid chưa từng xuất hiện một HLV nào mạnh mẽ và khốn khổ hơn Mourinho. Không ai muốn chấm dứt hợp đồng của ông với CLB. Chiến lược gia người Bồ Đào Nha cố tỏ ra vui vẻ khi kết thúc cuộc phiêu lưu vốn trở thành cực hình ở giai đoạn cuối. "Đây là mùa giải tồi tệ nhất sự nghiệp của tôi", Mourinho cay đắng.
Bình Luận