Có những món nợ không cần phải trả bằng tiền bạc và không thể trả bằng tiền bạc. Với Filipe Luis, “món nợ” ân tình với Atletico chính là như thế. Anh từng là một phần không thể thay thế của “đội hình vàng” dưới thời Diego Simeone, gây ấn tượng bởi sự ổn định, cần mẫn và đáng tin cậy. Và giờ đây, dù đã treo giày và trở thành HLV trưởng của Flamengo, Filipe vẫn không quên đội bóng đã đưa anh lên đỉnh cao.
Mùa hè 2025, Atlético đối mặt với hai bài toán nan giải. Một là Saul Niguez, người cũng từng là một biểu tượng, nhưng đã hết giá trị sử dụng. Atletico phải đẩy anh đi, nhưng không cách nào xử lý được 14 triệu euro tiền lương trong hợp đồng. Và còn lại là Samuel Lino, người không đủ khả năng đá chính nhưng lại chiếm một suất ngoài EU, cản trở việc đăng ký tân binh Thiago Almada.
Ai mà nghĩ, câu trả lời cho cả hai vấn đề ấy lại đến từ Rio de Janeiro. Flamengo của Filipe đã giang tay đón cả Saul và Lino, với những động thái không thể tìm thấy ở đâu khác. Trong thương vụ Saul, Flamengo góp phần chi trả lương, giúp tiền vệ này chấp nhận tự nguyện bỏ gần 4 triệu euro còn lại, mở đường cho cuộc chia tay êm đẹp. Với Lino, đội bóng Brazil đồng ý trả 25 triệu euro, gấp ba lần khoản đầu tư ban đầu của Atletico.
Nếu là một CLB bất kỳ, người ta có thể cho rằng đây là giao dịch sòng phẳng. Nhưng khi người cầm trịch là Filipe Luis, nó trở thành một hành động đầy nhân văn, hay nói cách khác, đó là một cách để anh “trả nghĩa” với đội bóng đã cho anh tất cả. Tất nhiên Filipe không đón Saul hay Lino về để “nuôi báo cô”; anh hiểu họ là những người có năng lực mà đội bóng đang cần. Nhưng nếu họ không phải tới từ Atletico, chắc chắn là Filipe đã có một chiến lược mua bán khác.
Một lần huyền thoại, mãi mãi là người nhà.
Bình Luận