Đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi bằng trí nhớ của mình tôi cũng không nhớ rõ ngày đó, cái ngày mà anh rời Liverpool đến Chelsea, ngày mà từ lúc yêu bóng đá, tôi vẫn chưa quen với những sự ra đi. Và tôi đã từng rất giận, dù ở một khoảng cách xa xôi anh chẳng biết tôi là ai. Anh ấy là Fernando Torres!

Không cần quá bon chen, điệu đà. Với tôi Torres luôn có một vẻ đẹp riêng ở phong cách chơi bóng và cả ngoài sân cỏ, ở đây tôi tạm gọi là một vẻ đẹp chân thật. Dù đến nay, đội bóng đã và đang sở hữu những ngôi sao như Suarez, Salah, hay anh chàng trung vệ đắt giá Van Dijk và cả nhiều sự ra đi tiếc nuối nhưng những cảm xúc tưởng chừng như đã gói gọn lại thổn thức mỗi khi nhắc về anh vẫn là những cảm xúc đặc biệt nhất.
Tôi là một fan Liverpool, nhưng chưa bao giờ tôi nhận mình là một fan chính hiệu. Nhưng với Fernando Torres, anh thật sự là một “idol” của tôi. Có lẽ khi yêu thì người ta thường hay mù quáng. Tôi từng thật sự rất khó hiểu sao vẫn có những người là anti Torres. Thật điên rồ cho những kẻ đó!
Với nhiều fan bóng đá thiên thần tóc vàng của họ là Pavel Nedved hay một Kevin De Bruyne. Nhưng đối với tôi thiên thần đó chính là anh, bây giờ và sau này, vẫn một là chỉ một.

Fernando Torres trong màu áo mới
1,10,20 năm nữa… Tôi và anh sẽ già đi. Những ngày tháng, khoảng khắc trên sân của anh sẽ được gọi bằng “ngày hôm qua”. Và được xem anh chơi bóng những ngày còn lại của sự nghiệp là điều duy nhất.
Anh mang tôi đến Liverpool nhưng anh lại ra đi, El Nino!
Bình Luận