Huấn luyện viên (HLV) Park Hang-seo không hề coi nhẹ Campuchia. Ông vẫn bố trí những con người tốt nhất ra sân đá chính, nhưng chủ động dùng trận đấu này để tập dượt cho một vũ khí cần phải triển khai sau vòng bảng. Đó là cầm nhịp.
Những ai am hiểu bóng đá đều hiểu rằng một đội mạnh không chắc là đội chơi nhanh, vũ bão, dễ dàng thổi bay đối thủ. Nhà vô địch một giải đấu không nhất thiết trận nào cũng phải ghi bàn thắng no nê. Cầm được nhịp trận đấu, khi cần tốc hành có thể tốc hành, lúc cần chậm rãi có thể chậm rãi, ấy mới là người làm chủ cuộc chơi.
Những xung nhịp của HLV Park Hang-seo
Bài học AFF Cup 2018 vẫn còn nguyên đó. Tuyển Việt Nam lên ngôi bằng một hành trình vẫn có những trận hoà, sai sót, nhưng đọng lại trên tất cả là ấn tượng về sự đĩnh đạc, ung dung ngay trong những thời khắc hồi hộp nhất.
Xâu chuỗi lại các trận đấu bảng AFF Cup năm nay, dễ thấy thầy Park vận hành đội bóng theo những nấc thăng - trầm rõ rệt. Trước Lào, chúng ta chơi cầm chừng, vừa đủ giành 3 điểm. Gặp Malaysia, tuyển Việt Nam bung sức pressing quyết liệt cho đến khi cầm chiến thắng trong tay, rồi hạ nhiệt. Nhưng Indonesia với lối đá kiểu một mất một còn khiến thầy Park buộc phải chuyển mục tiêu từ thắng trận sang bảo toàn lực lượng.
Đó là lý do khiến Campuchia trở thành "quân xanh" có đủ kiêu hãnh và quyết tâm để tuyển Việt Nam một lần nữa trui rèn miếng đánh của mình. Với danh xưng "Nhà vua mới", đội quân của HLV Ryu Hirose giữ đúng bản sắc. Họ chơi bằng thế trận sòng phẳng chứ không co cụm, nỗ lực đi tìm cơ hội cho mình chứ không triệt hạ cơ hội của đối phương, dù thua đậm cũng không cay cú và vỡ trận.
Trong điều kiện ấy, thầy trò ông Park trải qua 90 phút "thực chiến" theo đúng ý đồ. Có những thành công từ phối hợp chuyển trạng thái (bàn mở tỷ số của Tiến Linh qua 2 đường chuyền trục dọc của Hoàng Đức và Quang Hải), thành công từ hoán đổi vị trí bất ngờ (trung vệ Tiến Dũng xuất hiện trong vòng cấm Campuchia đánh đầu đập đất ghi bàn), cũng như những thành công từ bản sắc cá nhân (Tiến Linh sút như búa bổ gợi lại khoảnh khắc kỳ diệu trước UAE hay pha vẩy cổ chân điệu nghệ của Quang Hải ấn định chiến thắng)…
Nhìn toàn cục, ông Park đạt được hầu như mọi mục tiêu. Ông cần Tiến Linh khai hoả, anh trả lời bằng cú đúp. Nhà cầm quân người Hàn Quốc cần hiệu suất, thay vì 21 cú sút, 0 bàn thắng ở trận gặp Indonesia, các học trò ghi 4 bàn chỉ trong 6 lần dứt điểm trúng cầu môn. Ông cần lối chơi, cầu thủ Việt Nam làm chủ hoàn toàn trận đấu, đá nhanh hay chậm, tấn công hay phản công đều nằm trong kiểm soát.
Chỉ có điều, kết quả ấy chưa đủ để chúng ta tránh Thái Lan ở bán kết, và trận thắng Campuchia vì thế không được coi là trọn vẹn.
Dù Thái hay Sing, sức mình là chính
Dĩ nhiên, không một nhà chuyên môn nào muốn tuyển Việt Nam sớm gặp Thái Lan, trong tương quan so sánh với Singapore lúc này. Ông Park và các trợ lý cũng vậy, dù chiến lược gia người Hàn Quốc phát biểu rằng đã vào bán kết thì đối thủ nào cũng khó như nhau.
Lời ông Park không phải lấp liếm cho những sai số nảy sinh từ 2 trận đấu cùng giờ. Có thể ông không đánh giá hết khả năng của Indonesia khi họ đè bẹp Malaysia, nhưng từ sâu thẳm trong mọi tính toán, HLV Park đều muốn tự quyết cuộc chơi bằng thực lực của đội nhà.
Lựa chọn Thái Lan hay Singapore là điều cần cân nhắc, nhưng với ông, nó không thiết yếu bằng việc các học trò đủ mạnh mẽ, tinh nhuệ và tỉnh táo để khống chế bất cứ đối thủ nào. Ông quan sát cả 2 đội bóng bảng A, và những điều chỉnh chiến thuật khi gặp Campuchia chính là để phục vụ cho xung nhịp của những thử thách tiếp theo.
Những thăng hoa dồn ứ ở một trận đấu đôi khi lại tước đi trạng thái sung mãn cho trận đấu quan trọng hơn ở phía sau. Thể thao luôn có những điều khó lý giải, và ông Park thì không muốn các học trò quá phung phí niềm vui cho vòng bảng, để rồi gặp sốc khi chạm phải khó khăn gấp bội ở bán kết.
2 trận bán kết lượt đi, về chắc chắn là những cuộc đua marathon sức lực lẫn tinh thần. Dù HLV Park là người ít mở lòng với những nhân tố mới, ông vẫn luôn duy trì một lực lượng dự bị đủ dày. Tấn Trường được quay lại khung gỗ, Đức Chinh, Xuân Trường, Tuấn Anh, Văn Toàn, Văn Thanh… lần lượt vào sân ở hiệp 2, đó là những tín hiệu đảm bảo cho họ cả về cảm giác bóng lẫn tâm lý sẵn sàng.
Nhiều người tiếc vì sao tuyển Việt Nam không đẩy cao áp lực, ghi thêm nhiều bàn thắng vào lưới Campuchia để xây chắc ngôi đầu cũng như việc Hoàng Đức, Quang Hải ra sân làm mất nguồn kiến tạo…
Chúng ta khao khát chỉ 1 bàn thắng trong những phút cuối cùng, nhưng thời gian không còn đủ dài và lực lượng trên sân cũng không còn đủ sắc. Ông Park hẳn là cũng chung niềm tiếc nuối, nhưng có lẽ, khi đưa ra quyết định thay người, ông đã đủ hài lòng với đội hình chính và muốn trao thêm cơ hội cho những quân bài thay thế.
Giờ thì cặp đấu được trông đợi nhất Đông Nam Á sẽ thượng đài, nhà vua thực sự của khu vực sẽ có dịp so đọ với cựu vương. Thái Lan đang lấy lại tầm cao của họ dưới tay HLV Polking, hy vọng thầy Park cũng đã kịp xây cho tuyển Việt Nam chân đế vững.
Bình Luận