Trong giải đấu được coi là cuối cùng của mình trên cương vị HLV trưởng đội tuyển Việt Nam, ông Park thừa nhận sự căng thẳng và thận trọng của chính mình. Dù đối thủ chỉ là một tuyển Lào đang trẻ hoá, ông vẫn tung ra đội hình mạnh nhất và chơi với ý đồ kiểm soát trận đấu trước khi nghĩ đến những đợt tấn công ào ạt.
Ý tưởng của HLV Park Hang-seo
Bằng cách đá an toàn đó, các học trò của ông Park không có vẻ “nghiền nát” đối thủ trong hiệp một nhưng tiến những bước đầy vững chãi đến chiến thắng. Chúng ta có những miếng đánh hợp lý trong điều kiện sân bãi xấu, mà điển hình là pha tạt cánh của Đoàn Văn Hậu cho Nguyễn Tiến Linh đánh đầu khai thông trận địa.
Bàn thắng thứ hai của Đỗ Hùng Dũng đến khá đơn giản, thực ra chỉ là hệ quả tất yếu của sự già dặn và vượt trội. Tuyển Việt Nam cầm bóng khắp mặt sân, thực hiện các đường chuyền nhỏ, ngắn để kéo giãn đội hình, và bất ngờ có những đường chọc khe hay rót bóng để tận dụng kinh nghiệm còn non nớt của các trung vệ Lào. Khi chúng ta chủ động làm tốt việc của mình, chúng ta có bàn thắng. Và khi họ sai sót, chúng ta có thêm cách biệt.
Điểm sáng lớn nhất trong trận thắng “6 sao” của HLV Park Hang-seo nằm ở chỗ số bàn thắng chia đều cho các tuyển thủ. Các cầu thủ đá cánh chiếm đến một nửa số pha lập công (Đoàn Văn Hậu với cú sút má ngoài đã thành thương hiệu, Hồ Tấn Tài, Vũ Văn Thanh tận dụng thời cơ xâm nhập và có cơ hội kết thúc khá dễ dàng). Nguyễn Văn Toàn có cú sút hiểm hóc thành bàn, nó quan trọng với anh trong bối cảnh hàng công trên tuyển khá chật chội và ai cũng cần có dấu ấn của riêng mình.
Thầy Park hiểu rằng AFF Cup luôn là một chặng đường vừa dài, lắm chông gai. Một tính toán sai lầm như AFF Cup 2020 là đủ khiến nỗ lực của cả một tập thể, ước mong (và đòi hỏi) của hàng triệu người hâm mộ đổ sông đổ bể. Ông hoàn thành ý nguyện trong trận ra quân khi sử dụng được hầu hết quân bài chủ chốt và thu về hiệu số đủ hài lòng. Hiệu số +6 so với +1 của đối thủ chính Malaysia trong bảng B là một cách biệt tương đối an toàn, nếu lo ngại về một cuộc cạnh tranh thứ hạng sau này phụ thuộc vào các chỉ số phụ.
Nỗi lo nho nhỏ
Ông Park và ban huấn luyện tuyển Việt Nam coi trọng kết quả, nhưng một tiêu chí khác cũng được đưa lên hàng đầu là bảo toàn lực lượng. Sau khi có bàn thắng của Tiến Linh, một pha bóng áp đảo về không gian và lựa chọn phương án dứt điểm, tuyển Việt Nam được nhắc nhở về cách tránh chấn thương trước những “ổ gà” cũng như những pha bóng nhiệt huyết của cầu thủ trẻ Lào. Mặc dù vậy, chúng ta vẫn có hai trường hợp sớm phải rời sân là Nguyễn Quang Hải và Nguyễn Hoàng Đức.
Có vẻ như tình trạng của bộ đôi này không nghiêm trọng, nhưng nếu họ gặp những vấn đề phức tạp hơn, tuyển Việt Nam sẽ thật sự khó khăn khi đón tiếp các đối thủ nặng ký tiếp theo như Malaysia, Singapore. Nếu Hùng Dũng là trái tim, thì Quang Hải và Hoàng Đức là hai lá phổi không thể thiếu ở tuyến giữa của thầy Park.
Lúc này, nhà cầm quân Hàn Quốc có thêm những lựa chọn cũng rất chất lượng như Nguyễn Văn Quyết, Nguyễn Tuấn Anh. Tuy nhiên, cách chơi của những tiền vệ này rất khác nhau ở phương thức và nhịp độ triển khai bóng. Văn Quyết và Tuấn Anh phù hợp hơn khi tuyển Việt Nam có thế trận áp đảo, còn trước những đội bóng thể hình tốt, phòng ngự tốt và chơi rắn, cách đá trực diện, tốc độ của Quang Hải – Hoàng Đức mới là chìa khoá.
HLV Michael Weiss cũng muốn Lào chơi đẹp và có tổ chức, nhưng chất lượng mặt sân và đội hình khiến ông thầy người Đức bất lực. Lào không thể gây khó dễ cho tuyển Việt Nam, đó cũng là điều đáng tiếc khi hàng thủ của chúng ta chưa có nhiều thử thách. Trung vệ Nguyễn Thành Chung trong một ngày nhàn hạ, thoải mái lên tham gia tấn công đã để lại kiến tạo trong bàn thắng của Hồ Tấn Tài, còn thủ môn Đặng Văn Lâm thậm chí chẳng có cơ hội nào để trổ tài.
Dù sao, tuyển Việt Nam đã có khởi đầu bay bổng tại sân chơi chúng ta coi đó là món quà tri ân HLV Park Hang-seo. Trận đấu sắp tới trên sân nhà với Malaysia (27/12) mới thực sự bộc lộ được năng lực của chúng ta cũng như triển vọng đòi lại ngôi vô địch Đông Nam Á.
Bình Luận