Phút thứ 39, tiền vệ Akram Afif ghi bàn trên chấm 11m, anh chạy ra một góc sân ăn mừng một cách ngạo nghễ. Chắc hẳn các cầu thủ U23 Qatar lúc đó đã nghĩ rằng bàn thắng ấy sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới tâm tâm lý của những chàng trai áo trắng và họ sẽ có một trận đấu dễ thở. Tuy nhiên mọi thứ xảy ra hoàn toàn ngược lại.
Xuân Trường và các đồng đội vẫn giữ được sự bĩnh tĩnh đến đáng sợ. Công Phượng bị chấn thương nhưng vẫn cắn răng thi đấu hết hiệp 1. Rồi sau đó đến lượt Duy Mạnh đổ máu, và phải rời sân mà nguyên nhân được HLV Park Hang-seo mô tả là “không thở nổi”. Mất 2 trụ cột quan trọng bậc nhất thế nhưng ý chí U23 Việt Nam không hề lung lay, thậm chí họ càng chơi càng hăng. Nhìn cái cách 5 cái bóng áo trắng gây áp lực lên 8 cầu thủ U23 Qatar, rồi buộc thủ thành Mohammed Al Bakari mắc lỗi bắt bóng nghiệp dư mới thấy Akram Afif và các đồng đội bối rối như thế nào.
U23 Qatar bước vào trận đấu với bao nhiêu sự tự tin thì họ lại hoảng sợ bấy nhiêu trong khoảng 30 phút cuối. Từ phút thứ 68, các cầu thủ áo đỏ phải nhận đến 4 thẻ vàng, họ dùng đủ mọi cách thậm chí cả đánh nguội để khiến đối thủ mất bình tĩnh. Đấy có lẽ là lúc U23 Qatar nhận ra niềm tin của dân tộc Việt Nam chẳng khác gì những quả tên lửa, nó là không thể ngăn cản và có thể bùng nổ bất kì lúc nào.
Đâu chỉ có các cầu thủ, 90 triệu dân Việt Nam chắc hẳn đều có niềm tin như thế. Tại một quán cà phê nhỏ nằm khiêm tốn ở góc khán B sân vân động Hàng Đẫy, khi U23 Việt Nam nhận bàn thua thứ 2 ở phút 87, tất cả những người ở đó đều nói rằng: “Không quan trọng, cứ tin đi, chơi đi các em.” Và 1 phút sau, Quang Hải khiến tất cả bùng nổ với siêu phẩm gỡ hòa 2-2.
Sau khi loạt sút luân lưu kết thúc, hàng triệu người trên khắp cả nước đã đổ ra đường ăn mừng. Có lẽ đã lâu lắm rồi người ta mới thấy Việt Nam đáng yêu đến thế. Chỉ cần đang đứng cạnh nhau, là tất cả đều trở thành anh em, bạn bè. Mọi dụng cụ phát ra âm thanh đều được tận dụng một cách triệt để. Những anh thanh niên đi xe máy nhưng “không đủ trang bị” cũng sẵn sàng nhẩy xuống khoác vai mấy anh cảnh sát rồi hỏi: “Vui không em? Vui nhỉ!”.
Chiến thắng của U23 Việt Nam hôm nay không chỉ gói gọn trong khuôn khổ bóng đá hay thể thao, nó còn là biểu tượng cho thứ tinh thần và niềm tin bất diệt của cả dân tộc ngay cả trong những giây phút khó khăn nhất.
Cảm ơn những chàng trai trẻ đã chiến đấu bằng mồ hôi, máu và cả nước mắt. Cảm ơn vì đã khơi dậy sự tự hào nơi 90 triệu con tim.
Bình Luận