Đức Huy: Chào nhé, thời tuổi trẻ mặn mà

Trận tranh huy chương Đồng giữa Olympic Việt Nam và Olympic UAE ở ASIAD 18 là lần cuối Phạm Đức Huy được đá cho U23 Việt Nam. Huy đá một trận đến sức cùng lực kiệt trước UAE rồi nằm thẫn thờ trên sân như chẳng muốn đây là lần cuối…
Đức Huy: Chào nhé, thời tuổi trẻ mặn mà
… “Guy guy”

HLV Miura nhìn bên này, ngó bên kia, tay cầm chiếc bánh gato ghi trên đó hai cái tên: Huy và Phượng. Ông không thể gọi được đúng cái tên của cậu học trò, chỉ biết nói: Guy, Guy.

Huy thích Miura, kể nhiều câu chuyện về ông thầy mà cậu vẫn hay gọi là bác Mèo. Đó là thời điểm mà thầy Miura đã chia tay Việt Nam, một cách khá cay đắng. Huy không thổ lộ sự tiếc nuối trên facebook, nhưng vẫn chẹp miệng dài khi biết thầy Miu không còn hiện diện. Huy quý thầy Miura, ông thầy ngoại thứ 2 trong đời lên tuyển của mình.

Huy là một cầu thủ nóng nảy và bộc trực. Huy không ngán bất cứ ai và sẵn sàng nói thẳng, thậm chí là phũ mặt người khác. Nhưng trong mắt tôi, Huy là thằng em thân tình, rất biết sống, biết cư xử và biết trước biết sau.

Đức Huy (phải) cùng Công Phượng được HLV Miura tặng bánh sinh nhật 

Tết vừa rồi, fan đến nhà Huy nườm nượp. Huy mệt lắm rồi nhưng vẫn xuống tiếp. “Có fan đi đường còn lạc, đi xe tít mấy trăm cây số. Mình phải tiếp chứ. Ai lại để người ta đến rồi về”, Huy vừa nói, vừa ăn ngon lành bát cơm với trứng rán. “Rượu thịt nhiều mệt lắm. Cứ ăn cơm với trứng như này lành!”.

Huy hồi bé học rất giỏi. Cậu giỏi nhất môn toán. Huy bảo không giỏi văn chương, chỉ biết gì nói nấy. Không đúng lắm. Hoặc Huy là thằng rất thông minh. Nhìn cách Huy bình luận, chia sẻ trên mạng xã hội, người xem cứ cười lăn vì sự hài hước và thẳng tính, so về "độ mặn", tút của Huy chẳng kém tổ ngàn like!

Lại nói về chuyện bóng đá, đến giờ Huy trải qua 3 ông thầy ngoại. Hồi U19 Việt Nam, Huy với Duy Mạnh cùng Ti Phông chẳng hiểu sao lọt vào rừng cầu thủ HAGL trong đội U19. Nhưng sau đó Huy bất ngờ bị loại. Huy không muốn nhắc nhiều đến kỷ niệm ấy. HLV Graechen, với Huy không nhiều tình cảm sâu đậm.

HLV Miura sau này gọi Huy lên. Vì đơn giản đó là mẫu cầu thủ đa năng. Huy bảo đá ở đâu cũng được, miễn là được đá. Đời cầu thủ, được ra sân, được tin tưởng là quý. Người khác muốn định danh vị trí nào thì tuỳ, Huy chỉ mong được đá thôi, hậu vệ, tiền vệ kể cả là tiền đạo, sao cũng được.

Đức Huy được lên tuyển thường xuyên nhờ sự đa năng - Ảnh: Đức Cường

Đúng là sao cũng được. Huy được thầy Park kéo vào đá tiền vệ trung tâm. Ban đầu Huy có phần hốt hoảng, quen đá mỗi biên, giờ vào giữa, thật là lo lắng. Sau 8 tháng, giờ Huy lại thích đá chỗ đấy. Sau 8 tháng, người ta cũng thấy Huy nó hợp hơn bất cứ chỗ nào mà cậu từng hiện diện trên sân. Dấu ấn của bác Park về con người, ngoài sơ đồ 3 hậu vệ ra thì thành công nhất ở chỗ đấy.

Trận tranh huy chương Đồng giữa Olympic Việt Nam và Olympic UAE ở ASIAD 18 là lần cuối Huy được đá cho U23 Việt Nam. Huy đá một trận đến sức cùng lực kiệt với UAE trước khi nằm thẫn thờ trên sân như chẳng muốn đây là lần cuối.

Huy từng rất mong mình sẽ sớm 23 tuổi, để có một bước ngoặt nào đó, để có một khoản nào đó trong cuộc đời cầu thủ. Như bao người, Huy muốn có một căn nhà. Chung cư thôi, Huy thích đơn giản, không bề thế, dù gia đình cũng thuộc dạng điều kiện nhưng nó muốn tất cả từ đôi chân làm nên.

Đức Huy nằm dài trên bãi cỏ sau trận đấu cuối cùng của đời cầu thủ trẻ - Ảnh: Nguyễn Khánh 

Nhưng khi đến cái ngưỡng ấy, nó lại có phần hụt hẫng, có phần tiếc nuối như một chàng trai biết tin người yêu cũ lấy chồng. Có mất rồi mới thấy bâng khuâng, có rời xa rồi mới thấy những thứ quen thuộc xưa kia mới là đáng quý.


Hết rồi, thời trẻ tuổi mặn mà.
    Bình Luận