Nguyễn Quang Hải: "Ronaldo con" và chuyện bí mật phía sau một thần đồng

Không phải đến tận thời điểm này Quang Hải mới nổi trội hơn so với các đồng đội cùng trang lứa. 8 năm trước từ giải U13, Thái Quý, Minh Dĩ,... những cầu thủ chạm trán với Quang Hải đã phải gọi anh bằng cái tên đặc biệt - “Ronaldo con”. Đằng sau một thần đồng của lứa 1997 còn đó nhiều điều thú vị.
Nguyễn Quang Hải: "Ronaldo con" và chuyện bí mật phía sau một thần đồng
Ronaldo con ở giải thiếu niên
“Quang Hải đấy! Ronaldo con”, Thái Quý kể về kỷ niệm chạm trán Quang Hải cách đây 8 năm. Khi đó, tại giải U13 toàn quốc 2010, Thái Quý trong màu áo U13 PVF phải đối chọi với Quang Hải của U13 Hà Nội. “Chịu không kèm nổi nó. Thằng Hải cứ cầm bóng lắt bên này, đảo bên kia, cái chân nhanh thoăn thoắt, quẩy lên quẩy xuống. Lứa tụi em gọi thằng Hải là Ronaldo con cũng chẳng sai tí nào”. 

Danh hiệu đầy ắp phòng truyền thống ở các giải trẻ đưa Quang Hải trở thành một ông vua giải trẻ thực thụ của bóng đá Việt Nam. Nhưng phải cận cảnh vào đồng đội, vào đối thủ vừa nể, vừa sợ Quang Hải thì mới thấy anh chàng quê Đông Anh nổi trội như thế nào so với những cầu thủ cùng trang lứa. 

Không chỉ Thái Quý, một cầu thủ của PVF là Minh Dĩ, người… không may đá cùng vị trí với Quang Hải sau khi chuyển từ PVF sang Hà Nội FC cũng phải nể Hải “con” nhiều phần: “Hà Nội FC đá khác với PVF. Chủ yếu là đội em đánh biên không hà. Lúc đấy mới thấy Hải con đá khác biệt thế nào. Thông thường khi một cầu thủ đá cánh bị ép gần sát cuối sân, anh ta sẽ cố gắng giật bóng quay lại và chuyền ngược về cho đồng đội có khoảng trống. Nhưng Quang Hải vẫn có thể chuyền bóng vào trong vòng cấm. Cái chân đã dẻo, cái lưng, cái eo dường như chẳng có xương nữa. Hải nó cứ vặn bên này, ngoặt bên khác mà chẳng ai tin vào cái thế bị ép sát hết sân vẫn có thể làm được. Nó dị như vậy, Hà Nội FC tự dưng có những quả tấn công đột biến”.

 
Đồng đội, đối thủ nhìn Quang Hải từ cách anh xử lý quả bóng theo một cách dị biệt. Những người ham con số nhìn anh bằng những danh hiệu xuyên suốt 8 năm với đủ các giải trẻ từ quốc gia đến quốc tế. Còn với người hâm mộ, cú sút phạt vẽ cầu vồng trong mưa tuyết Thường Châu đủ để họ mê mẩn về chàng trai có chân trái uy lực mà kỹ thuật. 

Càng lớn, Quang Hải càng trưởng thành và tiến bộ hơn. “Vua giải trẻ” sắp sửa trở thành Vua của những giải chuyên nghiệp và các đấu trường lớn. 

Đam mê bóng đá 
Sinh ra từ làng, gắn bó với làng, với bố mẹ đậm nét chân chất của người quê, quyết định để Hải rời nhà đi tập bóng đá từ năm mới 9 tuổi là một quyết định không hề dễ dàng với bố mẹ cậu. 

Dẫu vậy, họ vẫn tin niềm đam mê bóng đá của đứa con trai vốn sống cực kỳ tình cảm sẽ đưa mình đến với thành công. Bởi ngay từ bé, năng khiếu của Hải đã bộc lộ quá rõ ràng, vượt trội chúng bạn lẫn các đàn anh. 

"Những ngày đầu tiên, mới 9 tuổi đã phải xa nhà tập trung ở Gia Lâm để tập luyện, ngày nào nó cũng gọi điện về nhà, nhưng hỏi có nhớ nhà không thì cu cậu nhất định bảo là không. Nó sợ bố mẹ xót con rồi bắt về, không cho đi đá bóng nữa", bố Hải - ông Nguyễn Quang Thuần giãi bày.


Bóng đá trở thành niềm đam mê thường trực trong Hải. Dù đã bôn ba khắp các đội trẻ của Hà Nội, V.League, các lứa U cấp CLB rồi ĐTQG nhưng khi trở về nhà, chỉ cần bạn bè í ới là Hải trong nhà chỉ chực lao ra sân đá với chúng bạn. Mẹ nhắc không được ra đá, bởi phải giữ chân để còn đá cho đội. Cậu đi từ trong ra ngoài, hai tay đút túi quần bồn chồn, chân gặp gì cũng đá "như thằng nghiện ấy", mẹ Hải kể. 

Chuyện chưa kể phía sau thần đồng
 “Cái phòng này, một mình thằng Hải quét đấy ạ. Nó “bao” trọn gói mấy chục mét vuông luôn”, trung vệ Thành Chung - người cùng phòng với Quang Hải ở đội Hà Nội vừa cười vừa chơi điện tử. 

“Đúng rồi anh ơi, Hải con toàn quét nhà thôi. Sáng nó quét một lần, chiều quét một lần, đang đêm không biết làm gì cũng cầm chổi ra quét”, Đức Huy bước ra từ phòng tắm nói giọng oang oang. 

Khi những đồng đội cùng phòng vừa đùa vừa khen, Quang Hải chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục công việc của mình. Anh cúi thấp người xuống gầm giường, lùa chổi để “xử” bằng được đám bụi bẩn trốn tránh tầm mắt.

Căn phòng chỉ khoảng 30m2 của Hà Nội FC sạch tinh tươm. Đức Huy, Thành Chung ngả lưng rủ nhau chơi điện tử sau một buổi tập mệt mỏi. Trong lúc ấy, Quang Hải cứ ngoảnh đầu đi, ngoảnh đầu lại nhìn căn phòng. Cảm thấy hài lòng, Hải thở phào một cái.


Việc nhà ổn thỏa. Quang Hải cởi phăng áo, để cẩn thận vào cái chậu. Anh gồng mình tập bụng, thở phì phò hít đất, gằn giọng tập plank. “Nó toàn thế anh ạ, tập ngoài sân rồi về phòng vẫn làm nóng người rồi mới đi tắm”, Thành Chung vừa xem điện thoại vừa bình luận về cậu đồng đội siêng năng.

Từ hồi thi đấu đến giờ, Hải đều tự giác làm mọi việc. Khi các đồng đội vẫn hay nhờ các cô dọn phòng giặt quần áo thì Hải vẫn hùng hục trong phòng tắm tự tay giặt quần áo. “Em vẫn có điều duy trì từ trước tới nay, từ hồi thi đấu đến giờ là toàn tự giặt quần áo!”, Quang Hải kể lại như một thói quen của mình.

Trong bữa ăn nhỏ khói bốc làm mờ đi cửa kính trong đêm đông, Quang Hải và các đồng đội ngồi quây quần bên nhau trước VCK U19 châu Á 2016. Các cầu thủ rôm rả nói cười. Quang Hải im lặng. Anh cứ miệt mài gắp thức ăn vào chảo nướng rồi lại gắp ra từng bát của đồng đội. 

“Ăn đi Hải ơi, bọn tôi tự gắp được mà”. Quang Hải lại cười rồi đáp lại: “Mọi người cứ ăn đi, để tôi gắp cho, tôi quen thế rồi”.

Bên cạnh sự nhiệt tình với bạn bè, Quang Hải còn là một người con tình cảm với gia đình nữa. Hải có người anh trai hơn mình 3 tuổi. Cả hai từng nuôi giấc mơ cầu thủ từ khi còn chơi bóng ở làng xã. Nhưng may mắn không mỉm cười với anh của Hải. Mỗi lần thi đấu xa nhà, Hải đều gọi điện về hỏi thăm mẹ, quan tâm bố và nói chuyện với anh trai.

Vì thi đấu triền miên nơi này rồi nơi khác, Hải thèm được sà vào vòng tay ấm áp của mẹ. Anh háo hức trở về nhà khi VCK U23 châu Á kết thúc. “Em giờ chỉ thích được ăn cơm mẹ nấu. Đến giờ mới chỉ được gặp bố mẹ vài phút ở sân bay thôi”.

Hải đã ăn nhiều đặc sản ở nhiều địa phương anh đi qua, nhưng chỉ món canh cua với cà do mẹ nấu, Hải mới chén sạch mấy bát liền...
    Bình Luận