Lần đầu tiên, phản ứng của Pep Guardiola trước một cuộc khủng hoảng mini đầu mùa là giải thoát bản thân khỏi những ám ảnh. Thay vì để chuỗi trận thua liên tiếp (2) trong 3 vòng đấu đầu tiên tại Premier League 2025/26 khiến ông rối bời, Pep đã tìm thấy nơi ẩn náu trong những đam mê khác.
Thay vì nghĩ nhiều như bản tính vốn có, nhà cầm quân người Tây Ban Nha lướt qua từ trận chung kết US Open nam ở New York đến Wentworth 72 giờ sau đó, cổ vũ cho người bạn Tommy Fleetwood. Lần cuối cùng ông bị cuốn vào những sự xao nhãng như vậy giữa mùa giải là vào năm 2012, khi Pep đánh dấu kỳ nghỉ hậu Barca bằng một bài phát biểu tại phòng tập của đội Ryder Cup châu Âu (giải đấu golf đồng đội danh giá giữa hai đội lớn nhất là Châu Âu và Hoa Kỳ, diễn ra hai năm một lần) theo lời mời của Jose María Olazábal, góp phần thắp sáng “Phép màu tại Medinah”.
Đằng sau những cú “tạt ngang tạt ngửa” này là một sự thật không thể che giấu. Đó là, Guardiola đang tìm kiếm sự an ủi bên ngoài Man City và cho thấy một manh mối về sự thay đổi tâm lý của ông. Ở tuổi 54, bị xáo trộn bởi những chỉ trích gay gắt về phong độ tồi tệ của đội nhà và câu chuyện không hồi kết về 130 cáo buộc vi phạm của Man City, rõ ràng Pep có thái độ của một người không hoàn toàn tập trung vào cuộc chiến.
Trong những khoảnh khắc sau trận thua tại Brighton, Pep không còn năng lượng để mắng mỏ trọng tài hoặc cầu thủ của mình, lang thang khắp sân như thể đang trong cơn mê man. Đó là một Pep không giống như bình thường.
Sau 9 năm 2 tháng, Guardiola đã trở thành HLV có thời gian tại vị lâu thứ tư trong lịch sử Ngoại hạng Anh. Nhưng giữa 18 danh hiệu và vô số tuyệt chiêu chiến thuật, vẫn còn đó một câu hỏi dai dẳng rằng liệu ông có bỏ lỡ một quyết định quan trọng, bỏ lỡ cơ hội rút lui khỏi đỉnh cao hay không.
Thành tích chưa từng có vào mùa hè 2024 với chức vô địch thứ tư liên tiếp đã mang đến cho ông một "cú thoát vai" hoàn hảo, một cơ hội để được định nghĩa hoàn toàn bằng một chuỗi trận mà ngay cả Sir Alex Ferguson cũng không thể đạt được. Thay vào đó, ông lại chủ trì một cuộc chuyển giao thế hệ đầy rủi ro, từ sự uy nghiêm sang hỗn loạn, khi Man City dễ bị sụp đổ đến mức khó tin.
Trong khi ông có thể bắt chước Jurgen Klopp, ra đi với lý do đồng hồ nhiên liệu đang nhấp nháy màu đỏ, thì Guardiola ngày càng giống Wenger như một nhân vật đã không còn được chào đón nữa. Sự tầm thường len lỏi vào mùa thu của triều đại Wenger đã làm biến dạng toàn bộ công việc của ông, khiến ông được nhớ đến không phải là kiến trúc sư của mùa giải bất khả chiến bại 2003/04 mà là một HLV lỗi thời, bảo thủ.
Mối nguy hiểm tương tự cũng rình rập Guardiola. Ông từng được ca ngợi là “thiên tài chiến thuật”, được tôn thờ trong mong muốn đội bóng của ông thực hiện "hàng nghìn, hàng triệu đường chuyền", thành kẻ bị nguyền rủa vì sự cố chấp của mình. Nếu thua trong trận derby Manchester tại sân Etihad vào Chủ nhật này, thì chắc chắn giới mộ điệu sẽ lại chứng kiến sự lặp lại vòng xoáy đi xuống của mùa giải trước, khi CĐV tức giận, huýt sáo, la ó một màn trình diễn hỗn loạn tại Champions League trước Feyenoord (Man City sẽ tiếp Napoli tại lượt trận đầu tiên của vòng phân hạng Champions League, sau derby Manchester).
Mùa giải chỉ mới diễn ra 3 trận, nhưng không đội nào kể từ MU 32 năm trước phải chịu 2 thất bại trong 3 trận đầu mà tới cuối mùa vẫn giành chức vô địch. Khi tính cả trận thua tan nát của Man City trước Al Hilal tại FIFA Club World Cup, giới mộ điệu sẽ thấy rằng dư âm từ tháng 5, khi Guardiola phải gánh chịu hậu quả từ mùa giải thứ hai không danh hiệu tại Etihad, đã để lại một bóng đen ảm đạm không thể xua tan.
Không chỉ đơn giản là nhiều đối thủ đã phá vỡ được quy tắc của Man City - đáp trả lối chơi có hệ thống, dựa trên việc kiểm soát bóng bằng những pha phản công nhanh - mà bản thân Pep cũng không còn tạo ra được sức hút như vậy nữa. Và ông biết điều đó, thừa nhận sau trận thua nhục nhã trước Real Madrid rằng "chiến thuật của ông không còn hiệu quả như trước nữa".
Liệu Pep có thể xây dựng lại một chiến thuật khác? Liệu ông có thể củng cố danh xưng “bộ não thiên tài” bằng cách tái định hình toàn bộ triết lý bóng đá, áp dụng lối chơi pressing tầm cao và những đường tấn công trực diện hơn, thay vì chỉ chăm chăm giữ bóng một cách “bệnh hoạn”, vô nghĩa? Cho đến thời điểm hiện tại, những dấu hiệu vẫn chưa mấy khả quan. Thomas Frank của Tottenham và Fabian Hurzeler của Brighton đều đã khiến ông phải dè chừng bằng cách tập trung vào những pha phản công nhanh, khai thác những điểm yếu trong hàng phòng ngự của Man City, dù được cải thiện nhưng vốn vẫn còn thiếu sự gắn kết. Nếu MU thành công trong việc khắc chế những điểm yếu tương tự, thì vinh quang trong quá khứ của Guardiola sẽ phần nào mất đi vẻ vang.
Trái tim của đội bóng giành cú ăn ba mà Pep sở hữu cách đây 2 năm đã bị khoét rỗng, với 15 trong số 23 cầu thủ mà ông chọn cho trận chung kết Champions League trước Inter đã ra đi. Bernardo Silva rất có thể sẽ rời đi vào mùa hè tới, trong khi John Stones, ở tuổi 31, sẽ phải vật lộn để tiếp tục đáp ứng những yêu cầu thể chất khắc nghiệt của Pep.
Việc liệu những tân binh mới nhất có phải là sự nâng cấp đáng kể hay không vẫn còn là một vấn đề gây tranh cãi, khi Abdukodir Khusanov đang nỗ lực lấp đầy khoảng trống mà Kyle Walker để lại và Nico Gonzalez vẫn chưa khẳng định được vị thế là người kế thừa Rodri. Sự hiện diện điềm tĩnh, thống trị trong khung thành của Gianluigi Donnarumma khó có thể đến sớm hơn.
Mặc dù vậy, đỉnh cao tiềm năng của Man City - đội bóng trẻ thứ năm tại Premier League mùa này, với độ tuổi trung bình là 24,8 - nằm ngoài khả năng ra đi của Guardiola. Trong khi Klopp rời Anfield với niềm tin rằng ông đã tạo ra một Liverpool vĩ đại thứ hai, thì đối thủ cũ của ông (Pep) lại không có sự chắc chắn như vậy tại Man City.
Bình Luận