Trong 2 thập kỷ gần đây, bóng đá Thanh Hóa trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc. Họ lên hạng rồi xuống hạng và có lúc phải tiếp nhận suất chơi V.League của Thể Công. Có thời điểm họ cũng dám chơi, dám ganh đua khi ông Nguyễn Văn Đệ hay Tập đoàn FLC tiếp quản đội bóng. Nhưng khái niệm quen thuộc đến mức ám ảnh với người làm bóng đá Thanh Hóa là “trụ hạng bền vững”. Suy cho cùng, đó là mục tiêu thiết thực nhất với một đội bóng địa phương vốn không có nhiều doanh nghiệp lớn, phải dựa rất nhiều vào ngân sách. Những người làm bóng đá Thanh Hóa hiện nay cũng vạch ra mục tiêu phù hợp với điều kiện hoàn cảnh. Nhưng có một điều mà họ tin và cả V.League tin là mảnh đất Thanh Hóa có tiềm năng bóng đá cực lớn.
Họ có lực lượng cầu thủ dồi dào, chất lượng, tinh quái. Họ có đội ngũ CĐV hùng hậu trên khắp mọi miền Tổ quốc. Họ có sự ổn định về chính sách vĩ mô khi những nhà lãnh đạo tỉnh coi bóng đá là một nhiệm vụ quan trọng của Đảng bộ và nhân dân Thanh Hóa.
Với bóng đá Việt Nam, muốn bay cao phải ổn định. Những nhà quản trị thạo việc và chuyên nghiệp hơn. Tài chính có thể không quá dồi dào nhưng luôn đúng hẹn. Và quan trọng hơn, tập thể mà họ xây dựng phải đồng lòng, quyết tâm và thấu hiểu nhau. Rất mừng là Thanh Hóa FC có đủ những yếu tố đó. Họ có một đường ray bền vững trong nhiều năm. Họ có những ông bầu, nhà điều hành biết tiến, biết thoái và quá hiểu sự vận động của nền bóng đá. Họ có một tập thể vốn đậm đặc yếu tố địa phương với những cầu thủ lớn tuổi dẫn dắt lớp đàn em cùng chiến đấu cho sắc áo quê hương.
Còn quá sớm để nói về cuộc đua đến ngôi vô địch. Thế nhưng, việc Thanh Hóa dẫn đầu cuộc đua đến thời điểm này cũng là điều vô cùng thú. Rằng trong bóng đá khắc nghiệt vẫn xuất hiện những câu chuyện lãng mạn, bay bổng nhưng có giá trị cổ vũ cao. Chắc chắn một điều, cách mà Thanh Hóa thi đấu và thành công sẽ mang đến nguồn năng lượng tích cực cho giải đấu, cho các đội bóng khác và cho chính phong trào bóng đá ở địa phương này.
Bình Luận