HAGL có mọi điều kiện để trở thành ông lớn của V.League. Con người thì khỏi phải nói, họ dồi dào đến mức cho nhiều cầu thủ đến CLB khác tìm tương lai. Tiền bạc ư? Bầu Đức có quay cuồng trong áp lực tái cơ cấu đế chế kinh doanh, nhưng bóng đá lại là chuyện nhỏ. Hơn thế nữa, bóng đá vốn được mặc định là lĩnh vực không phải để bán, để thoái vốn.
Đầu tư cho bóng đá là trách nhiệm với xã hội nhưng cũng mang đến cơ hội quảng bá cho HAGL và làm nổi bật thương hiệu cá nhân của bầu Đức. Quan trọng nhất, ở bóng đá, bầu Đức được là mình, là một quý ông đầy quyền lực, hào phóng, yêu đắm say và được yêu tuyệt đối.
Vậy thì HAGL và bầu Đức thiếu gì để trở thành thương hiệu số 1 ở V.League? Ông đơn độc ư? Không hẳn. Một lời của bầu Đức vẫn nặng tựa ngàn cân. Và mọi người hẳn chưa quên chuyện B.BD vô địch giữa một V.League có nhiều toan tính. Vấn đề cốt lõi cản trở HAGL chính là tầm nhìn và khả năng quản trị của họ.
Bấy lâu nay đội bóng này vẫn bị ám ảnh với câu hỏi: tham vọng hay không tham vọng và chẳng thể tìm được một chiến lược gia thực thụ. Từ làn sóng Hàn Quốc hóa đến việc sử dụng thầy tây, thầy ta nhưng rút cuộc, họ vẫn chưa tìm được một vị chiến tướng lọc lõi có thể thổi bùng nguồn năng lượng vô tận của Công Phượng, Văn Toàn và các đồng đội.
Có thể nói, trao quyền lực tuyệt đối cho HLV Kiatisak là quyết định đúng nhất của bầu Đức trong nhiều năm qua. Một nhà cầm quân đủ đẳng cấp để mang đến sự cải tổ cho một đội bóng có quá nhiều tiềm năng. Một chiến tướng đủ tầm vóc để biến những ngôi sao thành những chiến binh kỷ luật, sáng tạo và giầu sức chiến đấu.
Thành công bước đầu của HAGL chính công ở khả năng quản trị, tìm đúng người và sử dụng người. Bởi một khi quyền lực được trao nhầm chỗ thì thành công chưa đến mà còn tạo ra mầm mống của bất ổn.
Bình Luận