Như đã nói, sự đáng sợ nhất trong bóng đá chính là lúc bạn đứng trên đỉnh cao. Ở đỉnh cao, đôi chân dễ đi trên dây và dễ “chết” bởi những viên đạn bọc đường. Ở lứa tuổi 25-26, như Xuân Trường nói, thế hệ của anh đã đi xuyên qua “lời nguyền” dành cả thanh xuân để trụ hạng. Biết là vậy nhưng người ta vẫn thấy chông chênh khi vòng quay V.League vào guồng.
Hôm qua, tôi thích tiếng thở phào của Văn Toàn sau trận gặp CLB TP.HCM. Với cái vẻ mặt tươi như hoa ấy, “Vato Nguyễn” không ngại nói thẳng, anh và đồng đội sướng không chỉ vì 3 điểm mà còn là cách HAGL vượt qua những dị nghị, những câu chuyện bên lề. Đúng vậy, đội bóng phố Núi bây giờ đã ở vị trí rất khác so với những ngày run rẩy trước đây. HLV Kiatisak đã thực sự “gãi đúng chỗ ngứa” của những học trò vốn dĩ thiếu tự tin ở sàn diễn lớn như V.League.
HAGL sẽ đứng trên đỉnh bao lâu? Thật khó để đoán định. Có lẽ cũng chẳng cần phải nghĩ xa xôi hay như Văn Toàn chia sẻ, đừng đặt mục tiêu gì lớn lao. Sống và lao động phải biết mình đang đứng ở đâu. Thực ra, không ai đánh thuế giấc mơ. Với các CĐV, họ chờ những ngày tháng hạnh phúc này từ lâu lắm rồi. Sẽ là có tội nếu sự sung sướng ấy bị trì hoãn, bởi “những đứa trẻ của bầu Đức” đã trở thành những ngôi sao đích thực.
Ngày trước HAGL được tụng xưng là “đội bóng quốc dân” bởi đi đâu cũng được yêu mến. Thứ tình yêu bất chấp, vô điều kiện ngay cả khi họ đá đâu thua đó. Quá nhiều thử thách cho những niềm tin và có nhiều người đã bỏ lại sự cuồng nhiệt của thanh xuân để lặng lẽ ra đi. Bây giờ HAGL đã mở ra cánh cửa tình yêu đầy nắng và hoa. Bây giờ Pleiku lại đẹp, đẹp như đôi mắt Biển hồ đầy vậy!
Bình Luận