Rất nhiều người hy vọng sẽ có một bước chuyển cho HAGL ở vòng đấu này. Một Hải Phòng không quá tham vọng là điều kiện thích hợp để đội bóng phố Núi tìm lại cảm hứng và thói quen chiến thắng. Vậy mà, đoàn quân vẫn rất đáng yêu ấy lại rời Lạch Tray với hai bàn tay trắng.

Sau trận, nhiều người đã ám ảnh với đôi mắt buồn vời vợi của Tuấn Anh. Tiền vệ này vào sân từ băng ghế dự bị với hy vọng sẽ xoay chuyển cục diện vốn quá bế tắc của đội nhà. Khi những vũ khí trên sân không thể phát huy tác dụng thì sự kỳ vọng dành cho Tuấn Anh lên đến cực đại.
Cũng đúng thôi, những cầu thủ như Tuấn Anh quá đặc biệt. Tài hoa cực đỉnh nhưng gian truân bội phần. Sự trở lại của Tuấn Anh không chỉ tốt cho HAGL, mà còn mang đến hy vọng lớn cho bóng đá Việt Nam.
Vậy mà Tuấn Anh, niềm hy vọng cuối cùng trong một trận cầu không đường binh cũng bế tắc. Đó không chỉ là sự bế tắc của một cá nhân đầy khát vọng mà còn là bài toán của cả hệ thống, khi HAGL vẫn chưa thể hiện được bóng dáng của một đội bóng lớn dù có nhiều cầu thủ giỏi.

Có người bảo, triết lý bóng đá mà HAGL theo đuổi là “vị nghệ thuật”. Họ luôn chơi đẹp, phóng khoáng và không màng đến chuyện thắng-thua.
Nhưng, cái đẹp trong bóng đá phải song hành với chiến thắng. Người ta không thể mãi dõi theo, ủng hộ một đội bóng nếu thiếu hiệu quả trong thi đấu. Hơn thế nữa, cái đích HAGL muốn hướng đến, cái đích mà những người ủng hộ đội bóng này và cả những nhà tài trợ đang mong mỏi phải là một đội bóng bản lĩnh, có thể thành công.
HAGL đang rất khó. Khó khăn này được dự báo từ trước khi hai cầu thủ quan trọng nhất của họ là Xuân Trường và Công Phượng ra nước ngoài thi đấu. Nhưng, với dàn cầu thủ còn lại, đội bóng này vẫn rất đáng xem, đáng kỳ vọng.
Tuy nhiên, qua mấy vòng đấu, điều đọng lại về HAGL chính là một tập thể chưa tìm được công thức và cảm hứng chiến thắng. Mà nếu điều này kéo dài, chẳng biết điều gì sẽ đến với HAGL.
Bình Luận