Người hâm mộ xứ Nghệ vẫn nói với nhau rằng, SLNA có đá kiểu gì, có lên bờ xuống ruộng, có xuống tận cùng đáy sâu… ở một giai đoạn nào đó thì đội bóng của họ cũng không bao giờ xuống hạng. Đúng thế! Không chỉ lịch sử V.League mà lật lại cuốn biên niên sử của bóng đá Việt Nam, SLNA chưa bao giờ phải xuống hạng. Không biết có phải vì thế hay không mà rất nhiều CĐV xứ Nghệ vẫn nuôi trong đầu một “thói quen” khi đề cập đến chuyện trụ hạng của đội nhà.
Hơn dăm năm qua, một bộ phận CĐV xứ Nghệ vẫn nói về “thói quen” đó bằng sự dửng dưng và sự hời hợt ngay cả khi SLNA ngấp nghé bên bờ vực. Đương nhiên, đấy là một “thói quen” buồn không ai muốn nhắc. Bản thân các cầu thủ SLNA lại càng không, bởi chẳng ai muốn đá bóng giữa những những dòng băng rôn trào phúng, giữa những chỉ trích và giữa những khán đài trống vắng.
Người Nghệ vẫn nói với nhau, “giận thì giận mà thương thì thương”. Có đôi lần, họ đã quay lưng nhưng rồi vẫn trở lại. Tiếc thay đã từ lâu, người ta đã không còn thấy được những cái hương vị tay trong tay giữa CĐV và đội bóng. Bóng đá phải có thành tích nhưng nó không phải là câu chuyện quyết định tất cả. Chất xúc tác để kéo khán giả đến sân còn là cung cách làm bóng đá, còn là sự nhiệt huyệt, tình yêu, bản sắc quê hương xứ sở của cầu thủ…
Mùa này SLNA có thể vẫn duy trì “thói quen” cũ, tức dù khó khăn nhưng sẽ trụ hạng thành công. Dĩ nhiên vẫn sẽ vui cùng cùng với “tượng đài” của V.League nhưng chẳng mấy ai cười nổi khi cái điệp khúc ấy lại được tái hiện thêm một lần nữa. Cuối mùa này, có thể SLNA vẫn lấy những nguyên do “bởi, vì, thì, là, mà” để tổng kết giải. Và rất có thể đội bóng xứ Nghệ lại loanh quanh chuyện đi ở, chuyện cơm áo gạo tiền… Bức tranh toàn cảnh đã được vẽ ra, biết rồi, khổ lắm, nói mãi nhưng nó vẫn là câu chuyện dài tập với bóng đá xứ Nghệ.
Bình Luận