Lâu lắm rồi người ta mới thấy V.League có nhiều cuộc chiến đến như vậy. Phía trên, TP.HCM và Hà Nội đang tạo ra một cuộc chiến đầy cảm xúc và vô cùng ồn ào. Phía dưới, có quá nhiều đội bóng đang phải gồng mình để tránh suất xuống hạng và nó góp phần tạo ra một bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Sau trận derby vùng Đông Bắc, người ta không nói nhiều đến kết cục mà quan tâm đến cách CĐV hai đội Hải Phòng và Than Quảng Ninh không ngừng đấu khẩu. Những cuộc đấu khẩu ấy khiến mạng xã hội nóng ran, thậm chí, người ta còn dùng cả thơ để “phản biện” nhau và nó đã mang đến một sắc thái vô cùng đặc biệt cho cuộc đua. Nó cho thấy rằng, bóng đá không chỉ là cuộc chơi của hai đội bóng mà còn kéo theo rất nhiều điều, vui có, buồn có, tự tôn có và tranh cãi cũng có.
Bóng đá cần có khán giả. Bóng đá sống được nhờ có khán giả. Và một đội bóng nếu biết dựa vào khán giả, đội bóng ấy sẽ thành công. Thế nên, khi một số CĐV HAGL không thể kiên nhẫn và ra tối hậu thư: “Các bạn không thay đổi, chúng tôi từ bỏ” thì đó cũng là điều có ích cho tương lai.
Nó phản ánh một điều, NHM muốn HAGL phải trưởng thành, phải tham vọng chứ không thể vào trận với một tinh thần thắng cũng được, thua chẳng sao. Và gần như ngay sau đó, HAGL đã thắng. Thắng đúng lúc để nhen lên hy vọng trụ hạng ở mùa giải này.
Sự vùng dậy của HAGL lại bắn một tín hiệu chẳng lành cho nhiều đội bóng khác, trong đó có Sài Gòn FC. Đội bóng ấy đang lao dốc với một tốc độ đáng báo động, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc phải sống trong sự hồ nghi. Khi chưa ra sân, người ta nói Sài Gòn FC sẽ được Hà Nội FC cứu.
Khi thua, họ bị đánh giá là thua bạc nhược. Nhưng, rất ít người biết rằng, những thành viên của Sài Gòn FC đã phải gồng mình thi đấu dù lực có hạn. Với họ, một trận thắng là tiền thưởng, tồn vong bởi biết đâu, các nhà đầu tư sẽ ngừng bơm vốn.
Thế nên, người ta thấy một cầu thủ của Sài Gòn FC đã bật khóc ở phòng hồi sức cấp cứu không phải vì chấn thương vùng mặt gây chảy máu mà vì có một nỗi buồn, một sự tự ái không thể định danh.
Bình Luận