Có một hình ảnh tương phản trong loạt trận chiều qua là sự bế tắc của Thanh Hóa FC và thế đơn cực của Hà Nội FC. Những kỳ vọng về một kịch bản có nhiều xúc cảm rút cuộc đã không thành sự thật. Kẻ khó vẫn khó, người mạnh thì ở thế không thể cản. Nói cho cùng, sự khắc nghiệt ấy chính là một phần tất yếu của bóng đá.

Người Thanh Hóa đã kỳ vọng về một lực đỡ huyền diệu khi đội bóng của họ được thi đấu trên sân nhà. Chưa bao giờ Thanh Hóa cần điểm đến vậy. Họ chưa biết thắng. Họ bị đánh giá là yếu thế từ khi trái bóng mùa giải này chưa chính thức lăn. Nhưng, người ta vẫn sáng lên niềm tin là trong gian khó, đội bóng sẽ nắm chặt tay nhau để cùng cất bước.
Nói cho cùng, bóng đá Thanh Hóa vẫn có rất nhiều điều để tự hào. Mất lực đỡ từ doanh nghiệp có thể là cơ hội để bóng đá xứ Thanh xây dựng con đường riêng đầy bản sắc cho mình.
Nhưng rút cuộc, Thanh Hóa vẫn không thể thắng trước SHB Đà Nẵng dù có muôn vàn lợi thế. Vấn đề với Thanh Hóa lúc này không chỉ là 3 điểm mà còn là sự tự tin, thanh thoát trong lối chơi và đôi khi cả một chút may mắn. Bị đẩy xuống cuối BXH, chuông báo động đã được gióng lên, nhưng cũng hy vọng, đó chính là giới hạn để đội bóng này tìm sức bật cho mình.

Thanh Hóa bất lực và SLNA thì không thể trở thành đối trọng của Hà Nội FC dù trước trận, tất cả đều tin họ sẽ đá một trận ra trò. SLNA có niềm kiêu hãnh của mình. Chính họ đã cùng với Hà Nội FC biến Hàng Đẫy thành một ngày hội thực sự. Nhưng, sự hứng khởi từ khán đài chưa thể giúp đội bóng xứ Nghệ chặn nổi dòng thác mang tên Hà Nội FC.
Hà Nội FC đang tạo ra thế đơn cực ở V.League. Sự thành công của họ mang đến tiếng thở dài cho nhiều đối thủ bởi thời điểm hiện tại, khó có đội bóng nào có đủ lực để thực hiện cuộc lật đổ Hà Nội FC. Nhưng xét cho cùng, sức mạnh và bản lĩnh của Hà Nội FC nên được đánh giá như là cái đích mà bất cứ đội bóng nào cũng phải hướng tới. Muốn thành công, bạn phải có sự đầu tư, từ ngắn hạn đến dài hạn, từ tài chính đến trí tuệ.
Bình Luận