Đây sẽ là Inter của ánh sáng mặt trời

Ngày 9/3/1908, trong một quán cà phê nhỏ bé ở Milano, những thành phần ưu tú nhất của AC Milan, một nhóm người Italia và Thụy Sỹ, vì không đồng tình với cách làm việc của AC Milan, đã tách ra để sáng lập nên Inter Milan.
Đây sẽ là Inter của ánh sáng mặt trời
Ngày 9/3/1908, trong một quán cà phê nhỏ bé ở Milano, những thành phần ưu tú nhất của AC Milan, một nhóm người Italia và Thụy Sỹ, vì không đồng tình với cách làm việc của AC Milan, đã tách ra để sáng lập nên Inter Milan. Đặt tên đội bóng của mình là Internazionale, nghĩa là “Quốc tế hóa”. Họ tạo nên đội bóng có tính quốc tế nhất, với hàng loạt ngôi sao ngoại nhiều nhất ở Italia. Inter Milan, một đội bóng đa quốc tịch, thế nhưng lại là một đội bóng được nhớ đến bởi tình yêu vì  nỗi đau và sự dang dở trong 17 năm của thập niên 90 thế kỷ XX, kéo dài qua thế kỷ XXI để nhìn AC Milan và Juventus đè đầu cưỡi cổ, bất chấp hàng chục siêu sao lớn nhất thế giới hạ cánh. 

Inter đã từng có một tiền đạo là một biểu tượng của sự mạnh mẽ, một tài năng săn bàn kiểu Ý đặc trưng, và cũng là một kẻ thích du mục. Tiền đạo ấy thống trị và ngạo mạn trong cách ghi bàn, với 2 danh hiệu Vua phá lưới ở cả Serie A lẫn ở La Liga. Anh là một ký ức của tifosi, rất đẹp nhưng luôn lận đận với các danh hiệu. Có lẽ vì thế mà Thượng Đế đã đặt con tim anh vào trong bàn tay Inter Milan. Để kẻ du mục đi qua 15 CLB với thành tích 14 CLB trong 14 năm, lại gắn bó tới 6 năm ở Inter Milan. Để điêu tàn, để đau khổ, để dang dở và để được yêu. Tên anh là Christian Vieri. 


Không phải “Người ngoài hành tinh” Ronaldo, không phải Vieri, không phải “hoàng tử ếch” Millito hay “đội trưởng vĩ đại” Zanetti. Tên cầu thủ được yêu mến nhất của Inter Milan lại là Alvaro Recoba. “Người Trung Quốc” chính là người mà các Interisti yêu mến nhất. Vì anh tài năng, hào hoa, mà đau khổ và dang dở. Như chính Inter Milan của 17 năm tủi nhục. Biểu tượng ấy, mang cả linh hồn và thể xác của đội bóng sọc xanh-đen, vì vậy mà chưa bao giờ khiến người ta thôi nhớ. Inter Milan là đội bóng được hâm mộ nhất tại đất nước đông dân nhất thế giới, người dân Trung Quốc yêu Inter Milan vì những năm tháng đọa đầy danh hiệu mà họ gánh chịu. Cho đến khi mọi thứ mở ra sau Calciopoli, ngày Inter đứng dậy đón ánh mặt trời với những Scudetto liên tục, một cú ăn ba của mùa giải thần thánh 2009/10, để rồi đi xuống dốc và tìm về sự điêu tàn cũ kỹ ngày nào, trong sự căm thù mà những Juventini nhìn vào. Họ đã sống trong vật vờ, trong cam chịu, và chính ở đó, người ta tự hỏi rằng Internazionale - “Quốc tế hóa” ấy có thể còn có được tình yêu của những fan hâm mộ bóng đá nữa hay chăng? Không danh hiệu, không bản sắc, kể cả cái đẹp mà đau cũng không còn. 

Cho đến mùa giải 2017/18, khi giành được vé dự Champions League, thì nụ cười mới bắt đầu tìm về cho các Interisti. Suốt cả mùa Hè vừa qua, họ săn lùng Luka Modric, và những dấu hiệu đang cho thấy Modric thực sự muốn tới Inter Milan bất chấp Real Madrid hào nhoáng cố giữ anh ở lại. Inter Milan không hề tầm thường, và các Madridista chỉ đang cầu nguyện rằng thị trường chuyển nhượng sớm đóng lại để giữ lấy “Lukita” bé nhỏ của mình.

Serie A đang rục rịch đổi thay sau thương vụ Cristiano Ronaldo, còn Inter Milan không cam chịu việc mãi ở dưới đại kình địch mà họ ghét nhất. Inter Milan đang đến với mùa giải mới bằng tâm thế của kẻ phục hưng sau những ngày tháng xuống dốc. Hãy đón Inter Milan của mùa giải 2018/19, bởi đó là Nerazzurri của ánh sáng mặt trời sau nửa thập kỷ trong bóng đêm hao gầy.
    Bình Luận