Và, thực sự, chẳng phải chúng ta ai cũng đều vậy sao?
Với tôi, đây là giải đấu vĩ đại nhất hành tinh. Không chỉ là chiếc cúp tai voi đáng mơ ước hay bài "thánh ca" Champions League hào hùng, giải đấu này còn mang tôi trở lại với những cảm xúc thời thơ ấu của mình.
Tôi nghĩ rằng mình đang lên tiếng thay cho rất nhiều người cùng thế hệ khi nói rằng những đêm Champions League đầu thập niên 2000 mới thật đặc biệt làm sao, nhất là đối với những đứa trẻ như tôi, những người đến từ các gia đình nhập cư.
Ý tôi là, tôi lớn lên ở Gelsenkirchen (Đức) với cha mẹ là người Thổ Nhĩ Kỳ. Thế nên bất cứ khi nào có một đội bóng Thổ thi đấu ở châu Âu, gia đình tôi sẽ dừng mọi công việc đang làm. Họ sẽ cổ vũ cho "đội nhà" như thể cuộc sống của họ chỉ mỗi trận đấu đó là quan trọng nhất.
Tôi sẽ không bao giờ quên khi Galatasaray vô địch UEFA Cup 2000. Hồi ấy tôi mới 9 tuổi. Cả gia đình tôi là những người hâm mộ Galatasaray cuồng nhiệt, ngoại trừ mẹ tôi, một fan của Fenerbahce! Dù sao thì, tất cả nhà đã cùng nhau xem trận chung kết, và khi chúng tôi đánh bại Arsenal trên chấm phạt đền, chú Ilhan của tôi, người hơn tôi 6 tuổi, đã không kìm được nước mắt.
Hahaha! Chú ấy đã khóc như một đứa trẻ!!!
Đó là một trong những kỷ niệm thời thơ ấu đẹp nhất của tôi.
Với tất cả sự tôn trọng, đó là Cúp UEFA.
Vậy, bạn có thể tưởng tượng Champions League nghĩa là gì không?
Bạn có thể tưởng tượng nó có ý nghĩa thế nào với tôi khi sau này tôi được chơi ở đó không?
Bạn có thể tưởng tượng việc giành chiến thắng với tôi sẽ có ý nghĩa gì không?
Có một trận đấu mà tôi vẫn còn suy nghĩ rất nhiều. Bạn còn nhớ trận chung kết Champions League năm 2013 chứ, Dortmund gặp Bayern? Chúng tôi đã cảm thấy rất tự tin. Tôi đã có một trong những mùa giải hay nhất từ trước đến nay và thậm chí tôi còn ghi bàn trong trận đấu đó. Đó sẽ là quả anh đào ở trên chiếc bánh dành cho chúng tôi... Nhưng chúng tôi đã thua 1-2.
Nó như thể một cơn ác mộng. Ngay cả sau trận đấu, tôi vẫn không thể hiểu được chuyện xảy ra là thế nào. Tại sao lại có thể như vậy?
Bao giờ tôi mới có cơ hội thứ hai?
Thành thật mà nói, trận chung kết đó vẫn còn ám ảnh tôi. Tôi rất muốn có được chiếc cúp đó. Nhưng tôi cũng sợ rằng nếu bạn muốn một cái gì đó quá nhiều, bạn sẽ không bao giờ đoạt được nó.
Những suy nghĩ ấy nhiều lần khiến tôi tỉnh giấc giữa đêm. Tôi biết mình phải đặt tất cả những nghi ngờ và thất bại này lại phía sau, nhưng nó chẳng dễ gì. Tất nhiên, tôi có thể nói với bạn rằng tôi là một anh chàng siêu tự tin và không bao giờ có bất kỳ cảm giác bất an nào. Chuyện này cũng thường thôi mà, phải không?
Nhưng nếu tôi nói thế, tôi sẽ không thành thật với bạn, hoặc với chính bản thân.
Sự thật là, rất nhiều lần tôi cứ nằm trên giường và suy nghĩ về mọi chuyện. Bộ não của tôi từ chối nghỉ ngơi. Tôi sẽ nghĩ về bóng đá, gia đình và cuộc sống nói chung. Tôi có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ. Nhưng đây là con người tôi, và tôi sẽ không thay đổi ngay cả khi tôi có thể.
Thực sự tôi muốn chia sẻ một vài suy nghĩ với các bạn ở đây. Bởi vì tôi có cảm giác như nhiều người nghĩ rằng những cầu thủ bóng đá đang sống một cuộc sống hoàn hảo, như thể chúng tôi đang ở trong một thế giới hạnh phúc không khi nào tan biến. Thực ra không hoàn toàn như vậy.
Tôi đã không gặp bố mẹ hoặc anh trai mình trong hơn 8 tháng. Và tôi cũng không gặp những người còn lại trong gia đình suốt 1 năm trời. Những người bạn thân nhất của tôi đều ở xa. Tất nhiên, một phần vì đại dịch Covid-19, và tôi biết rất nhiều người cũng ở trong hoàn cảnh tương tự.
Nhưng thành thật mà nói, tôi luôn cảm thấy cô đơn trong suốt sự nghiệp của mình. Chuyện này kéo dài kể từ khi tôi rời khỏi nhà hồi 18 tuổi.
Là một cầu thủ, tôi nghĩ rằng cảm giác đó là khó tránh khỏi.
Rõ ràng, tôi không thể phàn nàn. Chúng tôi giàu có và nổi tiếng. Chúng tôi được làm công việc chúng tôi yêu thích. Tôi sẽ không bao giờ đánh đổi cuộc sống nào khác.
Nhưng tôi vẫn thường băn khoăn về chuyện chuyển sang chuyên nghiệp. Trước đó, trong một thời gian dài tôi không biết mình có thể thi đấu chuyên nghiệp hay không. Nó đến với tôi khá muộn, để rồi cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Thật là buồn cười. Khi bạn còn trẻ, bạn nghĩ rằng toàn bộ sự nghiệp của bạn sẽ là một câu chuyện cổ tích.
Nhưng tôi ước rằng giá như hồi đó mình hiểu chuyện hơn.
Khi tôi 8 tuổi, tôi nhận ra cái nghiệp quần đùi áo số này có thể tàn nhẫn đến nhường nào.
Tôi mới vừa đạt được ước mơ của mọi đứa trẻ ở Gelsenkirchen: Một suất vào học viện Schalke 04. Tôi đã rất tự hào. Chỉ cần đeo logo CLB thôi là đã cảm thấy tuyệt vời rồi.
Bạn sẽ được huấn luyện ở đó trong 1 năm, sau đó họ sẽ quyết định có giữ bạn ở lại hay không.
Vì vậy, tôi nghĩ: Tuyệt vời, ít nhất tôi đã an toàn trong 1 năm.
Nhưng sau đó tôi bắt đầu gặp vấn đề với mắt cá chân. Tôi đã đi gặp bác sĩ, và ông ấy bảo tôi phải dừng thi đấu trong 6 tháng.
Ở trường, tôi phải mang chiếc tất đặc biệt hỗ trợ mắt cá chân, nghĩa là tôi phải đi một chiếc giày nhỏ và một chiếc to. Thậm chí đi bộ còn khó chứ đừng nói đến chơi bóng.
Khi mùa bóng kết thúc, Schalke đã để tôi ra đi. Hay nói theo cảm nhận của tôi: Họ túm cổ áo ném tôi ra khỏi cửa.
Một cú sốc cực mạnh. Mãi sau này tôi mới hiểu vấn đề. Còn lúc đó, tôi cảm thấy như thể giấc mơ đã kết thúc, sự nghiệp của mình thế là đi tong.
Xin lỗi thằng nhóc, mày phải trưởng thành!
Đó là câu chuyện hồi tôi 8 tuổi.
Tôi trở về nhà và chơi bóng với bạn bè ở một CLB địa phương. Tôi muốn tìm lại niềm vui. 3 năm sau, bố mẹ tôi nhận được cuộc gọi. Schalke muốn tôi quay về.
Tôi bảo: "Nói với họ là không. Con không đi".
Nỗi đau vẫn còn quá lớn.
Tôi nghĩ bố mẹ tôi hiểu con mình, nhưng không hoàn toàn. Đây là một vết cứa khác lên giấc mơ của tôi, tại sao tôi lại từ chối họ? Schalke là lần đầu tiên trong đời tôi bị từ chối, và điều đó thực sự rất đau.
Dù sao đi nữa, bố mẹ cũng chưa bao giờ thúc ép tôi đến Schalke. Họ chỉ muốn tôi học tốt ở trường, làm tốt mọi việc của mình.
Trường học với tôi là ác mộng. Thật đấy. Tôi vẫn toát mồ hôi khi nghĩ về các bài kiểm tra ở trường.
Hãy để tôi giải thích. Bố mẹ tôi lớn lên ở Thổ Nhĩ Kỳ, và văn hóa của chúng tôi dành sự tôn trọng lớn đối với những bậc bề trên. Cả hai vị thân sinh ra tôi đều chưa học xong. Mẹ tôi là đầu bếp trong một nhà hàng có hồ bơi, còn bố tôi là tài xế xe tải cho một công ty bia. Họ chưa bao giờ được học hành đủ để tìm kiếm công việc thu nhập cao.
Vì vậy, khi tôi và anh trai bắt đầu đến trường, họ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ tận dụng tối đa cơ hội của mình. Thế nên ngay từ đầu tôi đã nỗ lực học hành.
Nhưng khi tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho bóng đá, điểm số của tôi ngày một kém đi. Tôi đã phải thực sự chiến đấu để có được tấm bằng tốt nghiệp. Nỗi sợ hãi về việc thi trượt bao trùm lấy tôi như một đám mây đen.
Bạn có thể tưởng tượng bố mẹ tôi sẽ nói gì nếu tôi thất bại không? Bạn có thể tưởng tượng được sự thất vọng của họ không?
Đó là lý do tại sao tôi vẫn gặp ác mộng về những kỳ thi hồi đó.
12 năm trôi qua, chúng vẫn ám ảnh tôi.
Nói rõ hơn, bố mẹ tôi đã làm rất tốt công việc nuôi dạy tôi và anh trai Ilker. Nhưng tôi đã học quá nhiều nên tôi hầu như không có thời gian cho việc gì khác. Cuộc sống của tôi chỉ là trường học và tập luyện. Khi bạn bè của tôi đi chơi vào tối thứ Sáu, tôi sẽ ở nhà vì có một trận đấu vào ngày hôm sau.
Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều. Tôi cảm thấy như mình đã hy sinh cả tuổi thanh xuân.
Và điều điên rồ là tôi thậm chí không biết liệu mình có trở thành cầu thủ chuyên nghiệp hay không. Rất nhiều đứa trẻ suy nghĩ rằng: "Ồ, tôi sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá". Nhưng tôi chưa bao giờ tập trung vào suy nghĩ đó. Tôi có kỳ thi phải vượt qua. Với tôi, bóng đá vẫn chỉ là món gia vị cuốc sống.
Lần đầu tiên tôi nghiêm túc nghĩ về việc trở thành cầu thủ chuyên nghiệp là khi 17 tuổi. Tôi đã tham gia đội một của Bochum trong giai đoạn tiền mùa giải, đây là lần đầu tôi tham gia một đội chuyên nghiệp trong một thời gian dài. Tôi được chơi 2 trận giao hữu, ghi bàn trong 1 trận và kiến tạo trong trận còn lại. Tôi giống như: Huh, mình có thể làm nên chuyện ở cấp độ này.
Khoảng 6 tháng sau, ngày ấy cũng đến: Tôi rời nhà để ký hợp đồng chuyên nghiệp với Nuremberg.
Sau đó là tất cả những điều mà tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ tới.
Điều đầu tiên bạn nhận ra là mình phải rời xa gia đình và bạn bè. Hãy tưởng tượng cậu bé này đã sống cả đời ở một thành phố, bên bố mẹ, anh trai và anh em họ hàng. Bây giờ cậu phải đi xa 450 km để sống một mình. Cậu ấy thực sự cô đơn.
Sau đó, cậu ấy phải hòa nhập vào môi trường bóng đá cấp cao, một thế giới hoàn toàn khác với bóng đá trẻ. Cậu ấy bị thương sau 2 tuần. Cậu ấy cảm thấy thất vọng với những cầu thủ lớn tuổi, bởi vì họ đơn giản là sai về nhiều thứ - nhưng văn hóa Thổ Nhĩ Kỳ của cậu ấy đã bảo phải tôn trọng người lớn tuổi hơn, vì vậy cậu ấy giữ im lặng.
Đó là tôi ở Nuremberg. Nó là một cú sốc toàn diện.
Hồi đó tôi thực sự rất biết ơn vì Schalke đã từ chối tôi. Tôi đã từng trải sự thất vọng to lớn, vì vậy tôi sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn. Cuối cùng, nó giúp tôi bứt phá tại Nuremberg và có 2 mùa giải thành công ở đó.
Theo tôi, nếu trên đường đời bạn càng vấp ngã muộn bao nhiêu, bạn sẽ càng bối rối khi chuyện đó xảy ra.
"Hãy tưởng tượng cậu bé này đã sống cả đời ở một thành phố, bên bố mẹ, anh trai và anh em họ hàng. Bây giờ cậu phải đi xa 450 km để sống một mình. Cậu ấy thực sự cô đơn" - Gundogan.
Khi tôi gia nhập Dortmund, tôi nghĩ rằng mình đã chuẩn bị cho bất kỳ điều gì. Tôi đã sai. Tôi sẽ không bao giờ quên những chuyện đã xảy ra. Trong lúc tôi tìm một căn hộ trong thành phố, tôi tình cờ nghe được lời người ta bàn tán về mình.
Họ nói: "Ông đã thấy tên của hắn chưa? Gundogan. Đó là tiếng Thổ Nhĩ Kỳ. Ông nghĩ hắn có đủ khả năng mua căn nhà này không?".
Ý tôi là… cái quái gì vậy.
Bạn sẽ làm gì trong tình cảnh này.
Tất nhiên, một khi tôi nói với họ rằng tôi là cầu thủ bóng đá, giọng điệu của họ sẽ thay đổi 180 độ. "Ồ vâng thưa ngài, xin mời vào xem. Bất cứ điều gì chúng tôi có thể giúp đỡ, hãy cho chúng tôi biết".
Và chính những người này cũng là dân nhập cư!
Thực sự là quá buồn.
Điều tồi tệ nhất là những chuyện này rất khó để làm ngơ. Sự bất an lại trở lại với bạn. Bạn cảm thấy rằng mọi người đang coi thường bạn, mặc dù họ tỏ vẻ không như vậy.
Thành thật mà nói, đã có người nói với tôi rằng họ ngạc nhiên về trình độ tiếng Đức của tôi. Tôi nói: “Chà, tôi lớn lên ở Đức. Thật kỳ cục nếu tôi không nói được ngôn ngữ này".
Những chuyện tương tự khác cũng xảy ra. Cha mẹ tôi là người Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi cũng coi mình là người Thổ Nhĩ Kỳ.
Vậy mà một số người Thổ Nhĩ Kỳ lại nói: "Ồ, cậu là người Thổ Nhĩ Kỳ à?".
Đó là một cảm giác tồi tệ. Tôi thuộc về cả hai đất nước, nhưng đôi khi có cảm giác như tôi chẳng thuộc bên nào.
Họ nói rằng tôi không hoàn toàn là người Đức.
Họ nói rằng tôi không hoàn toàn là người Thổ.
Thế thì tôi là ai?
Phần tồi tệ nhất là khi tôi phải quyết định khoác áo Đức hay Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi vẫn đang ở độ tuổi thanh thiếu niên, vì vậy, tôi không biết liệu một ngày nào đó mình có trở thành một cầu thủ lớn hay không. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được họ sẽ phản ứng thế nào với quyết định của tôi.
Đặc biệt ở Thổ Nhĩ Kỳ, họ đặt câu hỏi rằng tôi có thực sự là người Thổ Nhĩ Kỳ. Điều đó thật khó chịu. Dù là tôi chơi cho Đức, nhưng không có nghĩa tôi không phải là người Thổ Nhĩ Kỳ, bạn hiểu chứ?
Nhưng có vẻ như chuyện này rất khó chấp nhận đối với một số người.
Rất may, các nhà phê bình chủ yếu ngồi sau những màn hình máy tính. Khi tôi đến Thổ Nhĩ Kỳ, những con người thật mà tôi gặp vẫn tự hào về những gì tôi đã làm được, đặc biệt là ở quê hương của ông bà tôi. Tôi cũng cảm thấy "giàu có" hơn khi hiểu được hai nền văn hóa tuyệt vời như vậy, và tôi nghĩ nó giúp tôi hiểu được những người khác, bất kể họ đến từ đâu.
Nhưng toàn bộ sự việc cũng cho bạn thấy danh tiếng có thể mang lại những gì.
Khi bạn là cầu thủ, mọi quyết định của bạn luôn được phóng đại.
Thật thú vị, công việc của tôi ở Dortmund là thay thế một cầu thủ khác có gốc gác Thổ Nhĩ Kỳ. Bạn biết Nuri Sahin chứ? Vâng, Dortmund vừa vô địch giải đấu, và anh ấy đã giành giải cầu thủ Bundesliga của năm. Sau đó anh ấy đã đến Real Madrid. Tôi là người được mua về thay thế.
Không có chút áp lực, cậu nhóc!
Sau 3 tháng, tôi thậm chí còn không có mặt trong danh sách đăng ký những ngày thi đấu.
Chúng tôi chuẩn bị gặp Wolfsburg, và tôi nhớ Jurgen Klopp đã gọi tôi sau buổi tập để nói rằng tôi chưa sẵn sàng.
Tôi không nói lại bất cứ điều gì. Tôi chỉ lắc đầu.
Đó là cách của tôi. Tôi không phải là gã cho rằng mình là người giỏi nhất và tôi phải luôn được ra sân. Tôi chỉ nghĩ rằng những gì tôi đang làm vẫn chưa đủ tốt và còn có những người khác giỏi hơn. Vì vậy, bây giờ mọi người đã bắt đầu nghi ngờ tôi, và chính tôi cũng vậy.
Các đồng đội của tôi đánh bại Wolfsburg với tỷ số 5-1, dĩ nhiên là không có tôi.
Liệu tôi có đủ giỏi để chơi cho CLB này không?
Rất may, bây giờ tôi đã quen với những bước lùi trong cuộc sống. Tôi biết mình phải tiếp tục nỗ lực.
Vài tháng sau, trong trận đấu với Hannover, một trong những cầu thủ của chúng tôi bị chấn thương sau 8 phút, và Jurgen đã trao cho tôi cơ hội. Tôi thậm chí chẳng có thời gian để mà khởi động, nhưng tôi đã chơi đủ tốt để giữ vị trí của mình.
Sau đó, tôi ghi bàn quyết định trong trận bán kết Cúp quốc gia Đức.
Chúng tôi đã giành chiến thắng chung cuộc.
Chúng tôi đã vô địch Bundesliga.
Tôi đã chơi mọi trận.
Nếu bạn thực sự chiến đấu để đạt được điều gì đó, thường bạn sẽ nhận kết quả tương xứng.
Nhưng sau đó bạn phải tiếp tục, để làm điều đó cần rất nhiều kỷ luật. Là một cầu thủ bóng đá, 99% cuộc đời bạn là những kế hoạch. Mỗi ngày, bạn nhận được một tin nhắn trên điện thoại cho biết bạn đang ở đâu và phải làm gì. Bạn không thể chỉ thức dậy và quyết định đi uống cà phê.
Bất kỳ sai sót nhỏ nào cũng có thể khiến bạn gặp rắc rối lớn.
Tôi biết, bởi vì tôi đã từng khiến Jurgen Klopp tức giận.
Một cơn giận phun trào.
Đó là mùa giải thứ hai của tôi tại Dortmund. Chúng tôi đang xếp sau ở Bundesliga, nhưng chúng tôi đã có một suất ở Champions League. Các nhân viên có quy định rằng nếu bạn cảm thấy không ổn trước một buổi tập, bạn phải báo cáo với bác sĩ của đội. Bằng cách đó, chúng tôi sẽ tránh được chấn thương, đồng thời Jurgen sẽ biết rằng bạn có thể không tập luyện được.
Một buổi sáng thức dậy tôi cảm thấy gân khoeo của mình hơi mỏi. Tôi có vấn đề về cơ hay chỉ là tôi bị mệt? Tôi chẳng biết nữa.
Có lẽ tôi nên nhắn tin cho bác sĩ.
Nhưng rồi tôi tự nhủ, sẽ ổn thôi.
Như mọi khi, tôi đến sân tập một tiếng trước giờ buổi tập bắt đầu. Và để chắc chắn, tôi đã yêu cầu bác sĩ kiểm tra gân khoeo cho mình.
Ông ấy nói: “Cơ bắp có cảm giác hơi căng. Tại sao cậu không nhắn tin cho chúng tôi?".
Tôi đáp: “Đừng lo, tôi có thể tập luyện. Không vấn đề gì".
Ông ấy trả lời: “Tôi phải báo cho HLV biết. Chúng ta không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào”.
Tôi đợi một vài phút, sau đó Jurgen bước vào. Ông ấy không vui.
Ông ấy hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?".
Tôi đáp: “Tôi chỉ cảm thấy gân khoeo của mình có một chút vấn đề, nhưng không sao đâu. Tôi có thể tập luyện”.
Ông ấy hỏi lại: "Tại sao cậu không nhắn tin cho chúng tôi? Cậu biết quy tắc cơ mà”.
Tôi nói: "Vâng, nhưng thành thật mà nói thì tôi ổn".
Tôi đang cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này, mặc dù tôi biết mình đã sai. Jurgen tiếp tục nói rằng chúng tôi không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào. Tôi thì liên tục thanh minh rằng mình có thể tập được.
Thế rồi ông ấy bắt đầu cáu kỉnh. Bạn nhận ngay ra điều đó khi nhìn thấy đôi mắt tóe lửa và điệu bộ nghiến răng của ông ấy. Ông ấy nhìn tôi rồi hét lên: "CỨ VIỆC LÀM ĐIỀU CHẾT GIẪM CẬU MUỐN!".
Sau đó ông ấy đóng sầm cánh cửa sau lưng.
Lúc ấy tôi cũng tức điên. Thường thì tôi rất dễ chịu và điềm tĩnh, nhưng toàn bộ cuộc tranh luận đã khiến tôi phát khùng. Tôi hỏi mọi người: "Tại sao HLV lại phản ứng như vậy? Ông ấy có vấn đề gì à?".
Tôi đã nói với bác sỹ rằng tôi sẽ khởi động để thử xem cảm giác của mình thế nào.
Khoảng nửa giờ đồng hồ sau tôi xỏ giày bước vào sân. Jurgen đến cạnh tôi. Tôi đã chuẩn bị cho một bài giáo huấn, nhưng ông ấy khoác tay qua vai tôi.
Ông bảo: "Anh chàng của tôi, cậu có biết tại sao tôi lại tức giận như vậy không?".
Tôi không nói gì…
Ông ấy tiếp: "Tôi chỉ quan tâm đến cậu bởi tôi không muốn cậu bị thương".
Rồi ông ấy ôm tôi thật chặt.
Tôi đã bị sốc. Chúng tôi đã có một cuộc tranh cãi, thế mà bây giờ ông ấy đang nói với tôi như cách một người cha nói với con trai mình. Điều đó cho tôi biết ông ấy là người thế nào: tất nhiên là rất tình cảm, nhưng cũng rất cởi mở và trung thực.
Jurgen đã dạy cho tôi một bài học vào ngày hôm đó: Hãy luôn cố gắng trung thực. Cả với người khác và với chính mình.
Vài năm sau, tôi áp dụng bài học đó vào thực tiễn. Đến năm 2016, tôi đã ở Dortmund được gần 5 năm, và tôi bắt đầu thấy bế tắc. Tôi cần một thử thách mới.
Tôi đã có thể chờ đợi đến hết hợp đồng, nhưng đó không phải là con người tôi.
Tôi biết rằng tôi phải thay đổi điều gì đó.
Và sau đó, vào tháng 2, Pep Guardiola cho biết ông sẽ rời Bayern Munich để dẫn dắt Manchester City. Tôi đã nghĩ, hãy tưởng tượng xem sẽ thế nào nếu chơi cho Pep.
Tôi đã yêu Barcelona của ông ấy, đó là CLB hay nhất đối với tôi từ trước đến nay. Và mỗi khi tôi đối đầu với Bayern, mọi thứ thật khó khăn. Bạn dành 90 phút để đuổi theo quả bóng mà bạn không hiểu vì sao. Giống như lạc vào ma trận mà bạn không tìm thấy lối ra.
Tôi đã nghe một vài người nói rằng Pep thích tôi.
Lần này, khi chúng tôi thi đấu với Bayern, tôi đang đứng cùng các đồng đội trong đường hầm ngay trước khi hiệp hai bắt đầu. Pep xuất hiện và khi đi ngang qua chúng tôi, ông ấy thúc vào người tôi.
Tôi kiểu như: Cái quái gì vậy?
Chuyện đó khá là bình thường, nhưng tại sao? Cho đến hôm nay tôi vẫn không chắc cú huých đó là vô tình hay hữu ý. Có lẽ tôi nên hỏi ông ấy. Nhưng chắc chắn bạn sẽ chỉ làm điều đó nếu bạn thích ai đó một chút, phải không?
Ngay cả khi biết rõ Man City sẽ ký hợp đồng với tôi, tôi vẫn muốn được tìm hiểu chuyện này. Tôi nhớ mình đã gặp Pep lần đầu tiên, ngay trước khi tôi ký hợp đồng, và tôi có câu hỏi dành cho ông ấy.
Tôi có thể hỏi ông ấy về chiến thuật, hoặc về tất cả những lần chúng tôi đối đầu với nhau. Tôi có thể hỏi ông ấy về những kế hoạch tuyệt vời mà ông ấy làm ở Man City.
Nhưng khi chúng tôi ngồi xuống, tôi chỉ có một câu hỏi trong đầu.
Và tôi đã buột miệng nói ra.
"Ông có thực sự muốn có tôi không?".
Tất nhiên tôi đã biết câu trả lời. Việc gì ông ấy phải gặp trực tiếp nếu ông ấy không muốn có tôi? Nhưng tôi vẫn muốn biết. Tôi cần nghe chính ông ấy nói điều đó.
Tôi và Pep đã làm việc cùng nhau được 5 năm và chúng tôi rất ăn ý. Ngay cả khi tôi bị đứt dây chằng chéo trước vào tháng 12/2016 và phải nghỉ thi đấu 8 tháng, ông ấy vẫn không nghi ngờ gì về việc tôi sẽ phục hồi phong độ tốt nhất.
Tôi nhớ một lần đang đi chơi với một người bạn của mình, chúng tôi sực nhớ ra hôm đó là sinh nhật của Pep. Vì vậy, bạn tôi đề nghị chúng tôi tặng quà cho ông ấy. Pep là hàng xóm của tôi ở Manchester, vì vậy chúng tôi đã mua một chai sâm panh. Bạn tôi viết một tấm thiệp bằng tiếng Tây Ban Nha, sau đó đến gõ cửa nhà ông ấy. Khi trở lại, cậu ta kể rằng Pep rất vui vì món quà.
Dù sao, tôi nhanh chóng quên chuyện đó và quay trở lại phòng chiếu phim. Khoảng nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa. Tôi tự hỏi: "Gã quái nào vậy?". Tôi cứ tưởng anh bạn của mình gọi pizza hay gì đó về nhà.
Bạn tôi ra mở cửa, thật bất ngờ, đó là Pep!
Ông ấy nói: “Gundo đâu rồi?” (Pep thường gọi tôi là Gundo).
Cả hai đứa tôi đều ngạc nhiên hết sức, bởi Pep vốn là một người kín đáo. Chúng tôi đã gặp ông ấy trong thang máy, ở nhiều nơi nhưng chưa bao giờ ông ấy ở trong căn hộ của tôi. Ông ấy mang theo chai sâm panh và 3 cái ly. Rút cuộc thì ông ấy đã ở lại cùng chúng tôi khoảng 1 tiếng, cùng nhau thư giãn.
Chuyện này nhắc nhở tôi rằng, mặc dù chúng tôi chơi bóng, nhưng bạn biết đấy, nghề này vẫn là giữa con người với nhau. Tôi nghĩ khi mình kết thúc sự nghiệp, điều tôi sẽ nhớ nhất là những người đã đồng hành với mình.
Tôi đoán ai cũng có thể nói điều tương tự về cuộc sống.
Bất kể điều gì xảy ra với Champions League, tôi cũng sẽ rất hạnh phúc với sự nghiệp của mình. Thực sự thì việc trở thành một cầu thủ bóng đá là một giấc mơ. Tôi vẫn nhớ cái ngày nó xảy đến với tôi. Tôi 18 tuổi và đang ngồi trong sân trường cùng bạn bè lúc giờ nghỉ trưa. Tôi phát hiện ra một chiếc ô tô đang tấp vào cổng trường, và tôi nghĩ là tôi biết chiếc xe đó từ đâu tới.
Nó thuộc về chú Ilhan của tôi. Nhưng ổng đang làm cái quái gì ở đây vậy?
Sau đó, ổng tiến lại gần tôi và nói: "Hãy đóng gói đồ đạc của cháu đi".
"Tại sao?", tôi thắc mắc.
Ổng bảo: “Ngày mai cháu sẽ đến Nuremberg. Họ đã đề nghị với cháu một hợp đồng”.
Thật không thể tin được. Tôi rất phấn khích. Tôi hỏi lại chú Ilhan liệu đó có phải sự thật không. Ổng không nói đùa. Chúng tôi vào trong để nói chuyện với hiệu trưởng rằng tôi sắp rời trường.
Đây là hiện thực, không phải giấc mơ.
Ngày hôm sau, chúng tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng để lái xe đến Nuremberg. Tôi chào tạm biệt bố mẹ. Tôi đang rời khỏi ngôi nhà thân yêu. Tôi sẽ ra đi mãi mãi, nhưng tôi chưa hề biết điều đó.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là Hành trình này sẽ thật tuyệt vời.
Và tôi rất vui vì mình đã đúng...
Bình Luận