Ngày đó khi chiến lược gia người Đức được mời về dẫn dắt Real Madrid, ông đối diện với một mục tiêu đã thất bại suốt 3 thập kỷ ở nơi này: đưa Real Madrid trở lại ngôi vương C1/Champions League. Và Heynckes đã làm được điều ấy. Nhưng sau khi giúp Real Madrid vô địch Champions League 1997/98, phần thưởng cho ông chính là… trát sa thải. Người ta không hiểu tại sao, cuối cùng chỉ có thể tìm được một lý do duy nhất: vì đó là Real Madrid.
Với Jupp Heynckes, ông không oán hận, chỉ cần cái tên Real Madrid thôi cũng đủ để làm điểm tựa, đấy là một cái tên thần thoại. Một CLB vĩ đại từ thuở bình minh ló dạng, một CLB vĩ đại nhất chứ không phải như nhiều CLB khác phải luôn có cụm từ “một trong số” ở phía trước chữ “vĩ đại”. Chính vì cái điểm tựa đặc biệt đó mà Real Madrid thường không sợ hãi khi ra sân. Bạn hãy nhớ lại phản ứng của Pep Guardiola lúc Riyad Mahrez bỏ lỡ cơ hội ghi bàn ở phút 25 trận đấu rạng sáng qua. Thời điểm ấy, tỷ số đang là 2-0 nghiêng về phía Man City, và tỷ lệ kiểm soát bóng của The Citizens cũng lên đến 68%, còn Real Madrid gần như chỉ biết chạy theo bóng.
Trên lý thuyết, Mahrez có quyền ích kỷ. Nhưng Pep phẫn nộ vì pha bóng hỏng, ông tức giận vì ông hiểu với Real Madrid thì 2 bàn dẫn trước chẳng có ý nghĩa gì. Ông tức giận vì ông cũng sợ hãi khi biết Real Madrid có thể làm được gì, và làm đến đâu lúc nhạc hiệu Champions League vang lên. Tất cả những gì Pep dự tính đã đúng, Real Madrid rút ngắn tỉ số ngay pha dứt điểm đầu tiên của Benzema. 3 lần “gác” 2 trái, 3 lần Real mỉm cười đòi lại tỷ số có lợi. Real Madrid đã chơi như thế từ vòng 1/8, luôn bị đẩy vào cửa tử, và luôn biết cách đòi lại sự sống dù thoi thóp.
Vẫn chỉ có một lời giải thích: đây là Real Madrid, đây là DNA Champions League thần thoại của họ. Vâng, cũng chỉ có “DNA Champions League” thì mới giúp một cầu thủ trẻ măng như Vinicius biến Fernandinho thành gã hề, rồi tung cú nước rút solo từ vạch nửa sân và đánh bại thủ môn Ederson, sau khi chính anh là tội đồ đã để chính Fernandinho cướp bóng trong chân và tạt bóng cho Phil Foden đánh đầu ghi bàn cận thành.
Có câu chuyện nhỏ, vào thời điểm Jose Mourinho còn cầm quân ở Real Madrid, chiến lược gia người Bồ Đào Nha phải dùng rất nhiều bài vở và cả “đòn hắc ám” trong các trận đấu với Barcelona. Zidane (lúc ấy đang là GĐTT), đã bất thần bảo tất cả các cầu thủ đứng dậy và bước ra sân. Câu nói của ông khi ấy là: “Chúng ta là Real, đã là Real thì ra sân để chiến thắng”. Phải chăng cũng vì thấm nhuần 3 chữ “Vì là Real”, mà Zidane tạo lập nên chiến tích phi thường với sự bí ẩn về triết lý chiến thuật? Một đội bóng mang cái tên làm điểm tựa lịch sử, như chính Jupp Heynckes đã nói: một thần thoại.
Bình Luận