Bài viết của bạn đọc Nguyễn Thanh Phong gửi tới Báo Bóng Đá.

Trong lúc vội vã rời sân Wembley, Jose Mourinho đã đi tắt bằng cách chui qua hàng rào bảo vệ và hành động đó đã khiến ông bị ngã sấp mặt xuống đất. Nhiều người nghĩ đó là bình thường và cú té ấy chỉ khiến cho Mourinho đau một chút sau đó đứng lên cười xoà rồi bước tiếp trong vội vã. Nhưng cái cảm giác khi xem pha té ngã đó lại khiến cho người viết suy nghĩ ra nhiều điều lắm, thấy thương ông quá, dù biết chỉ là vui khi nhìn ông té ngã. Người viết nghĩ rằng: "Mourinho ơi, khuôn mặt đã già đi rồi, nụ cười nửa miệng thách thức ngày nào sao giờ nó méo mó đến đáng thương vậy". Còn đâu cái hình ảnh ông hiên ngang đứng ngay chảo lửa Nou Camp chỉ về phía Cule thách thức như thể tôi là người đặc biệt, tôi sẵn sàng đạp đổ mọi thứ vì Inter, vì màu áo xanh đen.
Thương ông quá Mourinho à, tại sao ông lại bỏ đi như thế, lịch sử ông đang tạo ra cho Inter và cho cả chính ông, hà cớ gì ông rũ bỏ đi hết để lại sự hào nhoáng còn tồn tại mãi mãi ở Inter, có lẽ khó ai mà đạp đổ được cú ăn ba thần thánh năm nào. Còn nhớ rất rõ đêm cuối, cái đêm mà ông chuẩn bị bước lên chiếc xe hơi cá nhân của mình để ra sân bay hướng về nơi xa hoa phồn vinh giàu có Real Madrid. Hình ảnh ông ôm chầm lấy Marco Materazzi, một gã đồ tể, một cầu thủ cá tính ở Inter nhưng lại khóc như một đứa trẻ trước người thầy vĩ đại. Mourinho đương nhiên vẫn khóc như ông đã khóc khi cầm trên tay chiếc cúp vô địch Champions League cùng với Inter. Thật sự đó không phải là lần đầu tiên ông vô địch, vì ông cũng đã từng làm như thế tại Porto rồi, nơi đưa tên tuổi ông lên tầm cao mới thời điểm đó, nhưng lần đó lại rất khác với lần vô địch cùng Inter. Ở Inter khi đó lúc Mourinho mới về Inter thì mọi chuyện, mọi quyết định Bố Già Moratti đều cho Mourinho quyết định hết, các Interista yêu quý hết lòng và các cầu thủ nể nang và tôn trọng ông như người cha đáng kính của mình. Nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu tầm ảnh hưởng lúc bấy giờ của ông đối với Inter là quan trọng như thế nào.

Bao nhiêu hành động, bao nhiêu lời nói được phát ra từ Mourinho đều có trọng lượng nhất định, hẳn các anh em Interista còn nhớ rất rõ hình ảnh ông giơ tay chéo lại với nhau như thể phản bác lại những tình huống bẻ còi không đáng có dành cho Inter. Mourinho là thế, sẵn sàng chống lại mọi thứ để bảo vệ Inter. Cá tính đặc biệt làm nên con người đặc biệt ở ông. Có lẽ thời gian ở Inter là quãng thời gian đỉnh cao trong sự nghiệp của ông và Inter cũng thế, thời điểm có ông cũng tạo ra cột mốc lịch sử mà chưa đội bóng nào ở Serie A thực hiện được. Một niềm tự hào quá lớn cho các Interista , một cột mốc có lẽ sẽ theo chân các anh em Interista suốt cuộc đời này và trong đó đương nhiên trái tim sẽ dành một ngăn cho Mourinho, Người đặc biệt năm nào. Dường như ông sinh ra là để tạo nên điều thần kỳ với Inter, với màu áo xanh đen này vậy.
Thật sự khi viết đến đây bản thân người viết đã rưng rưng nước mắt như thể trở về hình ảnh Inter nâng chiếc cúp Champions League lên và rớt nước mắt trong hạnh phúc. Bản thân luôn tự nhủ chỉ khóc cho gia đình và tình yêu xanh đen Inter. Nhưng chính Mourinho đã khiến cho bản thân người viết phải khóc vì ông, cho ông hiện tại, hình ảnh ông sau khi thua trận xin lỗi, tạ lỗi với fan M.U. Than ôi thời oanh liệt nay còn đâu, hỡi Mourinho.
Thương cho ông, thương cho những tháng ngày ông bảo vệ cho Inter và cống hiến hết năng lực để tạo ra điều thần kỳ ở Inter. Giờ tóc ông đã bạc hết rồi, chẳng còn ai để ý đến ông nhiều nữa, người ta nói ông đã hết thời, hết phù hợp với thời đại bây giờ. Nghe cũng nhói lắm nhưng không sao, Mourinho vẫn là một Người đặc biệt, một Special One trong lòng các Interista đến thời điểm này và mãi mãi về sau. Forza Mourinho.
Bình Luận