Zing lược dịch và gửi tới độc giả một chương trong cuốn sách "Quyển nhật ký bí mật" của Mario Balotelli, do tác giả Bruno Vincent chấp bút.
Cuốn sách là tập hợp những mẩu chuyện nghe có vẻ điên rồ, khó tin và vô cùng hài hước trong cuộc sống khi mới đến nước Anh của “Super Mario”, một trong những cá tính thú vị nhất của bóng đá thế giới đương đại.
Thuộc thể loại phi hư cấu, cuốn sách được viết dưới giọng văn tự sự của Balotelli, được tác giả Bruno Vincent tổng hợp từ rất nhiều đoạn phỏng vấn, nói chuyện của cầu thủ với báo chí, người thân,…
Chương dưới đây kể về lần Balotelli giải quyết sự cố với truyền thông, sau một bữa tiệc kỳ quái với lâu đài đồ chơi và những người mẫu bốc lửa. Cách giải quyết sau đó của tiền đạo người Italy cũng vô cùng kỳ khôi, và anh tiết lộ mình thậm chí đã suýt mất mạng vì điều đó.
Bọn truyền thông "khốn kiếp"
Ngày 31/8/2011,
Tôi vừa trải qua mấy tuần khó khăn. Cánh báo chí cứ liên tục bình phẩm về mấy chuyện tôi làm. Tôi làm cái gì họ cũng chõ mũi vào và gây rắc rối.
Mino (Raiola), tay đại diện của tôi, bảo cần phải thuê một nhân viên xử lý khủng hoảng, cộng thêm một chuyên gia quan hệ công chúng mới khiến mọi việc êm thấm được.
Mino giới thiệu Gerry, một tay nghe kể khá kinh nghiệm trong việc đương đầu với truyền thông xứ sương mù. Tôi phải làm thôi, vì hình tôi xuất hiện trên mặt báo nhiều quá.
Gerry điện trước cho tôi vào một buổi sáng nọ, khi tôi đang đi bộ quanh nhà bếp. Ban đầu hắn nói có vẻ thân thiện, nhưng tôi nhận ra tông giọng của hắn không ổn lắm, đang chào hỏi bình thường mà hắn cứ bị làm sao ấy.
“Mario! Cậu ổn chứ!”, Gerry nói.
“Ổn mà, anh thế nào?”, tôi đáp.
“Ừ, tôi cũng ổn. Nghe này, Mario, bạn tôi bên một tờ báo bảo họ chuẩn bị xuất bản một câu chuyện khá là ngu ngốc về cậu. Tôi xin lỗi khi phải nói với cậu điều này”.
“Ôi khỉ thật, lần này là chuyện gì nữa thế”, tôi đáp.
“Nó còn điên hơn bình thường nữa đó cậu”, Gerry nói với giọng hổn hển. “Một tay đồng đội Man City bảo cậu vừa tổ chức tiệc tùng to lắm, và cậu biết hắn bảo cậu có cái gì không, gọi là gì nhỉ, à là một toà lâu đài bơm hơi đồ chơi trên mái nhà. Bạn biết đấy, kiểu như một đứa con nít tổ chức tiệc ấy”.
“Lạy Chúa”, tôi cười phá lên. Tôi không thể tin nổi truyền thông Anh lại có thể xuất bản những thứ nhảm nhí như thế. Tôi mở cửa phòng bếp và bước ra ngoài.
“Đúng vậy.", Gerry nói tiếp. "Và hắn nói, đến cuối cùng những cô gái bốc lửa đã xuất hiện từ bên trong toà lâu đài bơm hơi ấy. Điên rồ và ngu ngốc phải không? Giờ thì báo chí đang vây quanh nhà cậu để chụp ảnh đấy”.
Gerry bảo cánh truyền thông thậm chí đã thuê hẳn trực thăng để theo dõi tôi, và anh ta muốn cảnh báo tôi. Một khi họ không tìm thấy gì hứng thú, họ sẽ bỏ đi hết. “Rảnh nhỉ”, Gerry cười lớn với một giọng điệu quái gở.
Tôi bảo rằng Gerry cứ nhìn lên mái nhà thì thấy, mọi thứ diễn ra cứ như trò đùa. “Dù sao cũng cảm ơn vì lời cảnh báo”, tôi nói với Gerry.
Hắn bảo tôi phải tránh xa mấy thứ đó ngay bây giờ và tiếp tục luyên thuyên cái gì đó. Tôi tắt điện thoại cái rụp và gọi Raffaella (bạn gái khi đó của Balotelli).
Suýt chết vì lâu đài đồ chơi
Với vẻ lơ mơ hết mức, cô ấy bước ra từ phòng ngủ: “Anh hét cái gì thế?”. “Nghe tiếng trực thăng không?”, tôi bảo. “Anh hét thế thì em nghe được gì nữa?”, cô ấy đáp.
Tôi chạy vội đến nhà bếp và bắt đầu quan sát xung quanh qua rèm cửa. Muốn gỡ được toà lâu đài bơm hơi kia xuống, tôi chỉ có thể bước ra phía trước nhà, rồi trèo lên mái nhà.
Trên đường đi, tôi phải thật cẩn trọng vì báo chí có thể chụp được mình bất cứ lúc nào. Đã thế, Raffaella còn hỏi mấy câu linh tinh nghe điếc cả đầu.
Cuối cùng tôi cũng trèo được lên mái nhà, nhưng cô bạn gái chết tiệt cứ nắm áo tôi quấy rầy. Cô ta hốt hoảng và có chút sợ hãi.
Tôi suýt trượt chân té xuống đất. Khỉ thật, cao mấy mét chứ chẳng phải đùa. Tôi suýt chết, không chỉ vì rơi xuống đất thôi đâu, mà còn vì Raffaella đang lăm lăm con dao trên tay từ nhà bếp để tôi cắt mấy cái ống nhựa.
Raffaella đưa tôi con dao, rồi tôi làm cho toà lâu đài xẹp xuống. “Ôi, anh yêu của em thật quyến rũ trong bộ dạng như thế”, cô ta nói.
“Không có thời gian để đùa đâu”, tôi đáp. “Nghe này, tiếng xe hơi đang đến!”. Nhưng thật ra chẳng có chiếc xe nào của báo chí cả. Chỉ là phương tiện lưu thông bình thường trên đường. Chán thật chứ không đùa.
Điện thoại tôi lại rung, là Gerry. Hắn nói: “tôi chỉ muốn kiểm tra xem mọi việc ổn không. Anh có cần giúp đỡ gì không?”
“Tôi ổn mà”.
“Cậu trông có vẻ bối rối đấy, Mario”.
“À, có một chút”, tôi đáp và bắt đầu nhìn xuống đôi chân, thứ mình giỏi nhất. “Tôi đang ăn sáng”.
“Ăn sáng mà cũng bối rối hả?”.
"Đúng rồi, tôi ăn tới 16 quả trứng lận!”.
Bình Luận