Làm nghề bưu tá (người đưa thư) nặng nhọc hơn nhiều so với các bạn nghĩ. Nếu bạn thấy một bưu tá đến nhà bạn với bưu kiện, hãy mở cửa và đón tiếp anh ấy bằng nụ cười, có thể là một ly trà hay thứ gì đó nữa, bởi chắn chắn là anh ấy đã có một ngày mệt nhọc.
Chàng bưu tá Meunier
Mọi người sẽ nghĩ, tại sao cầu thủ bóng đá này lại nói về nghề bưu tá. Tin hay không thì tùy, 3 năm trước khi khoác áo đội tuyển Bỉ, đó là công việc của tôi. Tôi từng là người đưa thư mang tên Thomas Meunier.
Năm 18 tuổi, tôi chật vật với việc kiếm sống từ bóng đá, tôi nhận công việc bưu tá. Tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng, bắt đầu công việc trước khi mặt trời mọc. Làm nghề này ở London hay New York có lẽ dễ dàng hơn vì các căn hộ liền sát nhau. Còn tôi thì phải đi từng làng này sang làng khác ở Bỉ, nơi các ngôi nhà cách xa nhau.
Dừng xe, đi bộ 50 mét vào hộp thư, lấy thư, trở lại xe, đi tới nhà tiếp theo, bắt đầu lại trình tự đó. Trời mưa lớn còn khốn khổ nữa. Khi về đến nhà, tôi mệt đến mức lăn ra ngủ luôn. Tôi làm việc đó trong 4 tháng, trước khi được nhận làm việc trong một xưởng lắp ráp ô tô ở nhà máy Saint Gobain Autover.
Ngày ấy không xa, năm 2010. Tám năm sau, tôi chuẩn bị thi đấu cho ĐTQG tại World Cup. Bạn nghĩ đó là câu chuyện từ Hollywood, không, đó là câu chuyện thật của tôi.
Giấc mơ bóng đá của tôi bắt đầu từ cha mình, như nhiều đứa trẻ khác. Mỗi sáng chủ nhật, gia đình tôi tới sân cổ vũ cho cha tôi, chơi bóng trong một đội bóng làng có tên Sainte Ode, ngôi làng chỉ có 2.000 dân. Rồi một ngày, khi tôi 12 tuổi, cha mẹ tôi chia tay. Tôi nghĩ đó là điều tốt. Cha tôi không dễ chịu lắm, không khí trong nhà luôn căng thẳng.
Tôi và chị sống với mẹ. Bà ấy làm tất cả để chúng tôi có đồ ăn trong tủ lạnh. Bà ấy làm y tá từ 6 giờ sáng đến 2 giờ chiều, sau đó đi dọn dẹp nhà cửa cho người ta để có thêm tiền. 9 giờ tối, mẹ tôi mới về nhà. Năm tôi 13 tuổi, tôi được nhận vào học viện bóng đá của Standard Liege, một trong những CLB lớn nhất Bỉ. Mới đầu, tôi không muốn đi vì học viện rất xa nhà tôi, sau đó tôi nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt không nên bỏ lỡ.
Vô vàn trắc trở
Một ngày, khi tôi 15 tuổi, HLV đội trẻ gọi tôi và mẹ tôi đến phòng làm việc của ông ấy để thông báo: “Chúng tôi không cần Thomas nữa”. Tôi khá sốc. Nhưng sau đô tôi nghĩ: “OK, tôi sẽ trở lại trường học, làm những điều bình thường, tận hưởng cuộc sống”. Tôi nói điều này với cha tôi, ông ấy rất thất vọng, vì bóng đá là giấc mơ của ông ấy.
Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ hiểu, nhưng không, bà ấy không chấp nhận quyết định của tôi. “Bóng đá là cuộc sống của con, con phải tiếp tục chơi”. Mẹ tôi gọi điện cho một HLV ở một CLB rất nhỏ có tên Virton: “Con trai tôi từng tập ở Standard Liege, người ta không cần nó nữa, nó có thể đến chỗ ông thử việc được không?”.
Tôi đến thi đấu thử ở đội trẻ Virton, chúng tôi thắng đối thủ 15-3, tôi ghi 10 bàn gì đó. HLV đến nói với tôi: “Cậu thích số áo nào?” Virton là đội bóng hạng 3, các cầu thủ đội lớn chỉ được nhận khoảng 400 euro hàng tháng, còn không đủ sống. Nhưng tôi đã nhận lời vào đội, đời tôi có thể khác đi nhiều nếu từ chối cơ hội đó.
Khi tôi tốt nghiệp trung học, đó là khoảng thời gian bế tắc. Đá bóng nên tôi không có thời gian đi học đại học. Nhưng tôi cũng không đủ sống với bóng đá. Bởi thế tôi nhận làm thêm nghề bưu tá. Sau đó, tôi may mắn được nhận vào phân xưởng ôtô với mức lương tốt hơn nhiều.
Phân xưởng này ráp kính chắn gió cho các thương hiệu xe lớn như Mercedes, Renault, Citroen, Opel. Tôi bắt đầu ca làm vào 6 giờ sáng, việc của tôi bốc xếp sản phẩm lên xe tải lớn để chở tới Pháp, Romania, Trung Quốc. 2 giờ chiều, tôi kết thúc ca làm, tới sân bóng tập.
Tôi có nhiều bạn tốt trong nhà máy. Họ xem các trận đấu của Virton. Sáng thứ hai hàng tuần là lúc tôi bị họ chế nhạo nhiều nhất nếu chơi dở trong trận đấu chiều hôm trước. Tôi chơi ở vị trí tiền đạo, những điều kỳ lạ bắt đầu đến với tôi, tôi ghi những bàn khó tin, chân trái, chân phải, đánh đầu, từ 10 mét, từ 50 mét. Người ta quay phim các bàn thắng, đưa lên YouTube rồi mạng xã hội, nhiều người bắt đầu nói về một gã trai chơi ở hạng ba với những bàn thắng khó tin, và gã đó đang làm việc trong một nhà máy lắp ráp ôtô.
Có người hỏi tôi làm saô tôi ghi được những bàn thắng như thế. Tôi nghĩ đó là do đầu óc thoải mái, tôi không chơi bóng vì nghĩa vụ ràng buộc nào, mà chơi vì đam mê. Tôi thoát khỏi “nhà máy bóng đá” Standard Liege, không còn ai đến nói với tôi “cậu phải đá thế này, thế khác, nếu không cậu sẽ không thành công.”
Các CLB lớn bắt đầu để ý tôi. Giá của tôi khoảng 100.000 euro, họ nghĩ: “Cậu ta mới 19 tuổi, giá như vậy quá rẻ, chấp nhận mạo hiểm được”. Tôi ký hợp đồng với Club Brugge, đời tôi bắt đầu đổi thay. Vui nhất là cha tôi, tất nhiên. Ông tôi nữa, vì Club Brugge là CLB ông ủng hộ.
Vô địch Bỉ, dự Euro và hơn thế
Đến Club Brugge, tôi luôn có mặt trong đội hình chính. Hai năm đầu, tôi đá vị trí tiền đạo, sau đô tôi chuyển sang chơi hậu vệ cánh phải. Năm 2013, tôi được gọi vào đội tuyển Bỉ. Mẹ tôi nói rằng cả làng đã gọi điện chúc mừng bà vì điều này.
Tháng 12/2015, con trai tôi ra đời, sau đó Brugge vô địch Bỉ, rồi tôi thi đấu tại Euro 2016, rồi Paris Saint Germain ký hợp đồng với tôi. Tất cả chỉ trong có 6 tháng. Bây giờ chúng tôi đang chờ đón một em bé nữa. Vì thế, mùa hè này sẽ là: vô địch Pháp (đã xong), vô địch World Cup, và chào đón một thành viên mới trong gia đình.
Những đứa trẻ khi trước tôi tập cùng ở Standard Liege, không ai trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Còn tôi? Tại sao là tôi? Tôi thường xuyên tự hỏi mình câu hỏi đó. Và câu trả lời duy nhất tôi có thể có: đó là số phận. Từ uống cà phê trong nhà máy ôtô cho đến sát cánh với Neymar trên sân bóng. Cuộc sống đúng là nhiều bất ngờ.
Bình Luận