Sau khi Ronaldo ghi 4 bàn trong 2 trận đầu tiên tại vòng bảng World Cup 2018, trang thể thao ESPN giật tít mạnh mẽ: “Cristiano Ronaldo, chứ không phải Lionel Messi, tiệm cận đẳng cấp của Diego Maradona”. Hai trận đấu kế tiếp của Bồ Đào Nha trước Iran và Uruguay cho thấy đó là kết luận không thể sai lầm và lố bịch hơn.
Làm ơn đừng khẳng định Bồ Đào Nha có đội hình kém Argentina, và việc Messi không ghi được nhiều bàn như Ronaldo tại World Cup 2018 cho thấy thiên tài số 10 thua kém siêu sao số 7. Trên thực tế, Bồ Đào Nha là một đội bóng thiện chiến, có hàng thủ vững vàng và tuyến tiền vệ cơ động, mạnh mẽ hơn hẳn Argentina.
Đội bóng xứ Iberia sở hữu những tiền vệ có khả năng cầm bóng tốt là Joao Mario và Bernando Silva. Quan trọng hơn, đó là tập thể hoạt động nhịp nhàng với mục tiêu duy nhất: thủ chặt và phản công nhanh, nhồi bóng cho Ronaldo dứt điểm.
Các đội bóng chơi tấn công như Pháp ở EURO 2016 và Tây Ban Nha tại vòng bảng World Cup 2018 luôn là “con mồi” ưa thích của thầy trò HLV Fernando Santos.
Không có khoảng trống, Ronaldo trở nên tầm thường
Nhưng điểm mạnh ấy cũng chính là điểm yếu của Bồ Đào Nha. Khi phải đối mặt với những đội bóng chơi phòng thủ phản công, “Seleccao” lúng túng như gà mắc tóc. Tình trạng đó bị phơi bày rõ trong trận Bồ Đào Nha - Iran, và một lần nữa tái hiện khi Ronaldo và các đồng đội đụng độ Uruguay.
Đội bóng Nam Mỹ có bàn thắng sớm của Edison Cavani và lập tức lui về phòng thủ chặt. Bồ Đào Nha lâm vào tình thế buộc phải tấn công. Theo thống kê, Bồ Đào Nha kiểm soát bóng tới 61% thời lượng trận đấu, tung 15 cú sút về phía khung thành Uruguay, hưởng 10 quả phạt góc… Tất cả đều vượt trội so với đối thủ.
Nhưng những con số này thật vô nghĩa. Bởi Bồ Đào Nha chưa bao giờ thoải mái với chuyện cầm nhiều bóng và áp đặt lối chơi lên đối thủ. Sở trường của họ là những đòn phản công nhanh chớp nhoáng. Bị ép chơi trái sở trường, đội bóng xứ Iberia trở nên vật vã.
Và khi không có khoảng trống để tận dụng, không nhận được những đường chuyền thuận lợi của đồng đội, Ronaldo trở nên mờ nhạt và tầm thường. Anh cũng chịu khó lùi sâu kiếm bóng, nhưng lối chơi đó không phù hợp với anh. Anh chỉ tỏa sáng khi rình rập trong vùng cấm địa, tận dụng khoảng trống và ghi bàn.
Anh chưa bao giờ và không bao giờ là một nhạc trưởng để có thể khởi xướng các đợt tấn công. Việc của Ronaldo là kết thúc chứ không phải mở đầu. Ronaldo chỉ có thể ghi bàn khi các đồng đội của anh chơi tốt. Và khi các hậu vệ Uruguay phong tỏa cũng là lúc CR7 thể hiện những khuyết điểm của mình.
Anh đảo chân, làm động tác giả, cố gắng rê dắt bóng… Nhưng tất cả đều thừa thãi và vô tác dụng, thậm chí phản tác dụng mỗi khi anh để mất bóng. Anh cắm đầu sút bóng khi trước mặt là một rừng người để rồi trái bóng bật ra xa.
Theo thống kê của Whoscored, Ronaldo tung 5 cú sút về phía khung thành thủ môn Fernando Muslera, và chỉ một trúng đích. Bốn cú sút còn lại đều bị các hậu vệ Uruguay chặn lại khi trái bóng vừa đi vào vòng cấm. CR7 hoàn toàn bất lực.
World Cup 2018 không phải là sân chơi một người
Cả thế giới phát cuồng khi Ronaldo lập cú hat-trick trong trận Bồ Đào Nha gặp Tây Ban Nha. Nhìn cách nhà cựu vô địch thế giới phòng thủ trước Morocco, chắc chắn chẳng ai đánh giá họ thủ tốt.
Và cũng đừng quên rằng trong 3 bàn của CR7, một được trọng tài tặng, một được thủ môn David De Gea tặng, một là pha sút phạt mà vài chục lần anh mới ăn được một (3 mùa giải vừa qua Ronaldo chỉ ghi một bàn từ đá phạt trực tiếp mỗi mùa dù sút hàng chục cú).
Giờ thì những lời khen ngợi vội vàng đó trở nên vô nghĩa. Hai trận Bồ Đào Nha gặp Iran và Uruguay cho thấy rõ một điều rằng Ronaldo không phải là mẫu cầu thủ làm cho Bồ Đào Nha chơi tốt hơn.
Anh là mũi nhọn chứ không phải là trái tim của đội bóng. Một mình anh không thể nâng tầm Bồ Đào Nha, như cách Diego vĩ đại đã làm với Argentina đã làm năm 1986.
Nhưng có lẽ cũng không nên quá nặng nề với Ronaldo. Anh đã làm những gì có thể, trong khả năng của anh. Và World Cup 2018 cho thấy đây không phải là giải đấu mà một thiên tài có thể gánh cả đội bóng.
Ở Brazil, Neymar chưa tỏa sáng, thì đã có Philippe Coutinho, Douglas Costa và Paulinho hỗ trợ. Harry Kane sẽ không thể ghi nhiều bàn thắng đến thế nếu không có sự hỗ trợ đắc lực của các đồng đội ở tuyển Anh, đội hình Bỉ có rất nhiều cầu thủ thay nhau tỏa sáng.
Kylian Mbappe đang nổi lên như người thay thế Messi và Ronaldo, nhưng để làm được điều đó anh đã đứng trên vai những đồng đội xuất sắc như Paul Pogba, N'Golo Kante, Antoine Griezmann…
Thực ra ngay cả thành công của Bồ Đào Nha tại EURO 2016 cũng đã là bằng chứng rõ ràng cho thấy Ronaldo không thể tỏa sáng một mình. Suốt 4 trận vòng knock-out, anh chỉ ghi một bàn. Trận chung kết, anh chỉ đá 25 phút trong bế tắc. Nhưng "Seleccao" vẫn giành chức vô địch.
Dù thế nào, Ronaldo vẫn có một World Cup đáng nhớ hơn hẳn so với những giải đấu trước đây. Và anh có thể hài lòng với điều đó. Có điều Ronaldo nên cạo râu và ngừng nghĩ rằng mình là “The GOAT” (Greatest of All Times: Hay nhất mọi thời đại).
Bình Luận