Messi thì khỏi phải bàn. Anh xông xáo, vờn với quả bóng nhiều đến mức... "quên" xâm nhập vòng 5m50 đối phương. Và cú sút phạt đền có hàm lượng kỹ thuật cấp huyện đã nói lên tất cả. Xoay quanh Messi là những tên tuổi triệu đô khác như Di Maria, Higuain, Dybala, Biglia... cũng ngơ ngác trước đối thủ.
Nếu tính ra tiền mặt, tổng số tiền chuyển nhượng của dàn cầu thủ trên có thể đè chết thiên hạ chứ chẳng chơi. Thế nhưng, bóng đá thú vị lắm, chân sút vài chục ngàn USD của một quốc gia có tên gọi khó nhớ nào đó cũng có thể làm xấu hổ dàn sao của Argentina.
"Rừng tiền" của Đức thì càng thảm não hơn, họ đã tắt ngấm trước một anh chàng Lozano (Mexico) đã từng bị cả M.U và Barcelona chê. Nào chỉ Lozano, toàn đội Mexico chơi phản công quá xuất sắc như thị phạm cho đội tuyển Đức và cả... HLV Joachim Loew.
Nghe tên các CLB mà các tuyển thủ Đức đang chơi thôi cũng đủ dọa chết những đội bóng chiếu dưới (Bayern Munich, Real Madrid, Arsenal, Manchester City, Paris Saint-Germain...). Đáng lo là những Jerome Boateng, Thomas Muller, Mesut Ozil, Mario Gomez... đã quá chậm chạp và có vẻ không còn theo kịp nhịp độ khắc nghiệt của giải bóng đá lớn nhất hành tinh.
Hàng loạt hảo thủ khác của Brazil, Pháp, Hàn Quốc cũng không thể hiện được gì nhiều trước các "đàn em" non kinh nghiệm. Nói rằng họ nhập cuộc chậm cũng khó thuyết phục bởi tính chuyện nghiệp ở các giải đấu lớn cấp CLB đã hun đúc bản năng chơi bóng của họ gần như hoàn thiện.
Hàng loạt trận vòng loại, nhiều trận giao hữu cũng vừa diễn ra không lâu nếu không khơi gợi nổi sự thích nghi máu lửa với các cuộc chiến trên sân cỏ thì cũng chẳng có lý do gì để họ tiếp tục có mặt trong những vòng kế tiếp của World Cup.
Còn nói họ chưa bắt nhịp với đồng đội trong tuyển quốc gia thì càng khiên cưỡng. Hoàn cảnh của các đội bóng tham dự không khác nhau nhiều, phải xây dựng đội hình và thử nghiệm từ rất lâu để đá vòng loại. Sự bắt nhịp và hiểu ý nhau của đồng đội là điều kiện bắt buộc phải có của mỗi cầu thủ. Vả lại, các danh thủ trên phần nhiều đã sát cánh với nhau từ tận kỳ World Cup trước, thậm chí là trước nữa.
Điều đáng lo ngại là phần lớn những danh thủ trên đã khá lớn tuổi. Đây có thể là kỳ World Cup cuối cùng của sự nghiệp. Khoảng trống sau lưng họ quá lớn khi lứa cầu thủ đàn em cũng không thể hiện được gì nhiều.
Rộng hơn, qua gần 20 trận đấu, chúng ta cũng không thấy ngôi sao trẻ nào lóe sáng ở tất cả các đội bóng. Điều thú vị nhất của bóng đá là các màn trình diễn mang dấu ấn cá nhân trên nền tập thể chẳng lẽ đã dần lụi tàn theo kiểu chơi bóng hiện đại. Quả là đáng buồn.
Loài người có một phản xạ bản năng kỳ lạ: Tự hôn mê trước nỗi đau quá lớn để bảo vệ mình. Nếu bạn đã lỡ yêu đội bóng nào đó, hãy chuẩn bị cho mình một ca hôn mê tâm lý. Riêng tôi đã sẵn sàng.
Bình Luận