Iker Casillas nâng cao chiếc cúp dành cho đội vô địch. Cựu thủ môn của Real Madrid đã làm được điều ấy khi mà Thiago Alcantara vẫn đang còn là một cầu thủ trẻ và ít được chú ý.
Trận chung kết năm đó giữa Tây Ban Nha và Hà Lan ở Johannesburg (tháng 07/2010) là sự kiện truyền hình lớn nhất trong lịch sử nước này - với 15,605,000 người đã ngồi trước màn hình để theo dõi những đường bóng của Andres Iniesta và các đồng đội ở cách họ 8,000 km.
Và Thiago là một trong số 15,605,000 con người đó. Lúc ấy, anh đang ở cùng đội U19, dùng bữa tối tại Las Rozas (phía Bắc Madrid). Thiago nhớ rất kỹ việc đó. Đột nhiên, anh dừng lại, lấy hơi lên... "Khoảng lặng."
"Đó đã là một khoảnh khắc thật sự."
"Cả hai đội lúc đó đều đang rất mệt mỏi. Hà Lan có được cơ hội của họ: chúng tôi đã đối diện với sự sợ hãi kể từ khi Arjen Robben đối mặt với Iker Cassilas. Đã có những sự lo lắng xuất hiện xung quanh. Bạn đang nghĩ trong đầu rằng 'Khỉ thật, điều này dẫn đến loạt penalty mất' thì đột nhiên, trái bóng xuất hiện ở đấy, và Andres cũng đã có mặt, thủ môn đối thủ cũng đã chuẩn bị còn mọi người thì chết lặng. Sau đó thì ...."
"Sự bùng nổ" - đó là cái cách mà Thiago nói về khoảnh khắc ấy - "Những chiếc đĩa bay lên trời, thức ăn đi theo và dầu oliu tung toé khắp nơi. Dao và nĩa cũng vậy. Như một bữa tiệc. Quần áo bay tứ tung và khi tiếng còi của trọng tài vang lên, mọi người đều quăng mình xuống hồ. Sau bàn thắng đó, chúng tôi gần như không thể theo dõi tiếp trận đấu bởi tivi đã bị nước và dầu oliu bao phủ."
"Họ đã bỏ qua cho chúng tôi về thiệt hại của ngày hôm ấy" - anh hài hước cho biết.
Và đó là lần thứ hai mà Thiago được hưởng cảm giác ăn mừng chiến thắng World Cup. Năm 1994, cha của anh - Mazinho - đã góp mặt trong đội hình vô địch World Cup của tuyển Brazil. Năm đó, anh chỉ mới 3 tuổi nhưng cũng đã phần nào hiểu được niềm vui của sự chiến thắng.
"Tôi không thể nhớ được toàn bộ trận đấu đó. Tuy nhiên, tôi nhớ rất kỹ khi cha tôi về Brazil - cả gia đình tôi đều đang chờ ông ở đó. Thật sự rất đông (những cổ động viên). Bóng đá là một tôn giáo ở đây. Cha tôi được yêu quý và thần tượng rất nhiều. Ở tuổi của tôi, dĩ nhiên là tôi không hiểu vì sao mọi người lại hành xử một cách thái quá như vậy. Tôi còn nhớ họ đã cực kỳ phấn khích - trong khi tôi chỉ cảm thấy vui vì cha mình đã trở về nhà."
"Tôi luôn luôn yêu bóng đá, rất rất nhiều và từ khi còn nhỏ, tôi đã biết sau này mình sẽ trở thành một cầu thủ. Tôi đã từng miệt mài theo dõi cách họ chơi bóng và nói chính xác, tôi đã sống cùng nó."
Cha của Thiago sau đó gia nhập Celta và đưa cả gia đình của ông đến Tây Ban Nha. Nhờ vậy, Thiago trở thành một người con của bóng đá xứ bò tót chính hiệu và đến năm 2010, anh lại được hưởng niềm vui vô địch đó một lần nữa.
"Khi chúng tôi cùng xem trận chung kết năm 2010, chúng tôi không dám nói rằng mình là một phần của đội bóng nhưng chắc chắn, chúng tôi cũng không phải một fan hâm mộ đơn thuần. Cảm xúc đó tạo ra niềm vui bên trong bạn nhưng đồng thời, nó cũng tạo ra sự mong muốn và khát khao ở bạn. Bạn sẽ hy vọng rằng một ngày nào đó, điều đó sẽ đến với bạn."
8 năm sau, điều mà Thiago mong ước cuối cùng cũng đến. Anh đã nhận được một vé đến Nga tham dự World Cup 2018 cùng hai người bạn trong buổi-tiệc-đập-phá ngày trước: Rodrigo và Koke.
Koke thì đã là một cái tên quen thuộc với cổ động viên của bóng đá nước này. Cầu thủ của Atletico Madrid từng có vinh dự được đến Brazil tranh tài ở World Cup 2014 nhưng đối với bạn anh - Thiago - đây là giải đấu đầu tiên của anh ấy. Trận đấu cuối cùng ở vòng bảng của tuyển Tây Ban Nha với Morocco là trận ra quân của Thiago ở đấu trường danh giá này. Ở tuổi 27, một cầu thủ xuất sắc nhất nhì thế hệ của anh chỉ mới giành được ngôi á quân của Euro trẻ 2010, ngôi vô địch U17 và U21 có lẽ là quá ít ỏi. Dù vậy, Thiago cho rằng anh không hề có cảm giác mình đã bỏ phí quá nhiều thời gian.
Những gì sẽ không thay đổi ở Thiago và bóng đá Tây Ban Nha? Lối chơi của họ. Thời điểm trước khi World Cup diễn ra, nhiều người đã kỳ vọng vào một màn phối hợp nhuần nhuyễn ở đội bóng này bởi huấn luyện viên Julen Lopetegui từng là người dẫn dắt đội U21 của họ và ông hiểu cách những cầu thủ như Thiago chơi bóng ra sao.
Dẫu vậy, việc bắt tay nhận lời dẫn dắt Real Madrid được công bố ngay trước ngày khai mạc chỉ 1 ngày đã làm liên đoàn bóng đá nước này vô cùng giận giữ và họ quyết định sa thải Lopetegui. Người lên thay ông, là Fernando Hierro - đã từ chối việc hướng đội bóng sang lối chơi "cơ bắp" - tương đương việc trung thành với lối chơi tấn công mũi nhọn của toàn đội từ trước.
"Đó là cách chúng tôi chơi" - Thiago cho biết - "Chúng tôi có những cầu thủ phù hợp với lối chơi ấy. Dĩ nhiên là chúng tôi vẫn có một số cầu thủ khác có thể chơi đa dạng hơn như phản công hay dùng bóng dài. Rất đa dạng."
Thiago cũng thừa nhận đội tuyển xứ bò tót - đội sẽ phải chạm trán chủ nhà Nga ở vòng 16 đội tối chủ nhật tuần này (01/07) - sẽ "không biết chắc họ thật sự muốn gì" nhưng việc đã phải thủng lưới đến 5 bàn chỉ sau 3 trận là "quá nhiều" và họ cần "cải thiện mạnh mẽ hơn."
"Chúng tôi cần phải tập trung để chơi thứ bóng đá của mình" - Thiago nói.
Nếu những người khác vẫn còn nghi ngờ, đây là một số dấu hiệu dành cho họ. Lắng nghe Thiago nói chuyện, bạn sẽ cảm thấy dễ dàng bị thuyết phục. Không chỉ là một biểu tượng về phong cách chơi bóng của Tây Ban Nha mà thậm chí, anh ấy còn bị ám ảnh bởi nó. Sinh ra ở Ý và mang trong mình dòng máu Brazil, một cầu thủ bóng chuyền và một cầu thủ bóng đá, phát triển và thi đấu cho tuyển Tây Ban Nha nhưng lại thi đấu ở Đức (cho Bayern Munich) và say mê bóng đá Anh. Rốt cuộc, anh là ai?
Một cầu thủ Brazil? Một cầu thủ Tây Ban Nha? Một cầu thủ Đức?
"Là một cầu thủ" - anh nói.
Từ tận đáy lòng, anh cho biết mỗi trận đấu của mình chỉ xoay quanh một điều: giúp cho các đồng đội của anh tốt hơn. Đó là vấn đề thuộc về phạm trù của tư duy chiến thuật và sự thông minh.
"Bóng đá luôn luôn phụ thuộc rất nhiều vào đầu óc. Điều quan trọng nhất là phải suy nghĩ cho thật nhanh. Tôi có khả năng của mình, phong cách của mình nhưng sự phát triển của tôi dựa trên khả năng thích ứng. Tôi luôn luôn muốn luyện tập thêm ở những chỗ mình còn yếu."
"Hệ thống giáo dục bóng đá của Barcelona khá khác biệt khi áp dụng vào những trận đấu ở Brazil. Còn tại Bayern? Chúng tôi phát triển đa phần là về mặt thể chất. Tôi có cách chơi riêng của mình nhưng ngay từ đầu, tôi đã cho thấy là mình có thể thích ứng với mọi việc. Tôi mạnh khoẻ - và một trong những điều còn hạn chế ở bóng đá Đức là kỹ thuật cá nhân - do vậy tôi có thể tạo ra sự khác biệt trong đội hình của họ. Dẫu thế, tôi luôn luôn chơi theo cách mà đội bóng cần."
"Tại Tây Ban Nha, tất cả dường như nghiêng về kỹ thuật, chiến thuật và sự kiểm soát bóng. Ở Đức thì thể lực được yêu cầu nhiều hơn: cách bạn chạy, cách bạn tham gia phản công và đặc biệt là tinh thần Đức độc nhất: dù tỷ số có như thế nào, bạn vẫn phải thi đấu hết 90 phút."
Và với nước Anh thì sao? "Tại Anh, bóng đá của họ cũng có phần nghiêng về thể lực nhiều như bóng đá Đức nhưng sẽ có nhiều cuộc đối đầu trên sân hơn. Hậu vệ sẽ theo kèm để kiểm soát tiền đạo và tiền vệ sẽ tập trung vào đối thủ cùng vị trí của anh ta."
"Nhiều đường bóng dài hơn, nhiều cầu thủ di chuyển hơn. Không có quá nhiều những vấn đề liên quan đến tốc độ hay sức mạnh. Tôi cực kỳ thích coi các giải đấu của Anh - đó là giải đấu mà tôi yêu thích nhất. Dĩ nhiên mà nhờ vậy, đội tuyển của họ có được một nền tảng chắc chắn để tạo nên một đội bóng mạnh."
Cách tiếp cận trận đấu của Tây Ban Nha rất khác biệt, và kể từ khi Thiago quan sát cách đội tuyển giành chức vô địch World Cup 2010 từ Las Rozas 8 năm trước, anh đã nhận ra nhiều điều.
"Tây Ban Nha bắt đầu tạo dựng nên phong cách chơi của họ từ lúc Pep Guardiola dẫn dắt Barcelona."
"Vicente del Bosque là một người thông minh và ông đã triệu tập gần như toàn bộ những cầu thủ có lối chơi gần giống lối chơi mà Pep xây dựng. Cách đội bóng tập luyện, cách đội bóng xem bóng đá - từ đó bạn có thể tìm ra phong cách chung của họ. Ông ấy (Vicente) đã bổ sung thêm Xabi Alonso, Sergio Ramos, David Silva - tất thảy đều là những cầu thủ có khả năng thích nghi cao với lối chơi chung."
"Có một sự khác biệt từ lúc ban đầu - giữa những gì diễn ra ở Barcelona - và những gì diễn ra ở đội tuyển Tây Ban Nha. Dù vậy, tôi nhớ rằng ở những đội U15 hay U17 - những cầu thủ có khả năng sử dụng kỹ thuật cá nhân cao đã rất nhiều."
"Tây Ban Nha có phong cách chơi riêng bởi vì họ đã được nuôi dưỡng từ nhỏ với nó. Mọi người cảm thấy thoải mái hơn khi chơi bóng kiểu đó. Đó không phải là ý tưởng của riêng chúng tôi - đó là một sự khẳng định rõ ràng và chắc chắn."
"Đó là phong cách của chúng tôi và chúng tôi sẽ theo đuổi nó đến cùng."
Bình Luận