Nhưng cũng giống như những đàn anh đã đi trước trong thế hệ vàng của bóng đá Anh như Rio Ferdinand, John Terry, Frank Lampard, Steven Gerrard hay Paul Scholes, câu chuyện của Gary Cahill trong màu áo đội tuyển quốc gia cho đến lúc này chỉ đều là sự tiếc nuối, một nỗi đau âm ỉ của cả một dân tộc vốn luôn tự hào là nơi sản sinh ra bóng đá. Đã từ rất lâu rồi, đội tuyển quốc gia Anh chưa có bất kỳ một thành tích đáng kể nào trên bình diện châu lục hay thế giới. Nếu không kể đến chức vô địch World Cup đạt được vào năm 1966, thì kể từ World Cup 1990 thời của những Alan Shearer, Paul “Gazza” Gascoigne đến nay, người dân của Đảo quốc Sương mù thậm chí còn chưa được nếm trải cảm giác chơi trong một trận bán kết của giải đấu lớn như Euro hay World Cup chứ đừng nói đến việc họ có thể hy vọng vào một danh hiệu vô địch. Và không ai khác trong 23 cái tên chính thức sẽ đến Nga vào mùa hè năm nay, Cahill là người thấm thía nỗi đau này hơn bất kỳ ai khác.
Thế hệ của Cahill hay thế hệ của những cầu thủ sinh vào cuối thập niên 80 đầu thập niên 90, là tập hợp những con người chỉ được người ta nhớ đến qua những thất bại bẽ bàng và đáng tủi hổ. Trước bất kỳ giải đấu lớn nào, đội tuyển quốc gia Anh cũng là ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu vô địch và thế hệ của Cahill với những tài năng xuất chúng trong đội hình cũng không phải là ngoại lệ, vậy nhưng, đền đáp lại sự kỳ vọng của người hâm mộ chỉ là những nỗi thất vọng khi họ không thể vượt qua vòng bảng World Cup 2014 bằng hai thất bại liên tiếp trước Italia và Uraguay và đỉnh điểm là trận thua bẽ mặt phải đón nhận trước đảo quốc bé nhỏ Iceland tại vòng 16 đội Euro 2016. Đó là nỗi đau, là kỷ niệm buồn không dễ phai mờ trong tâm trí Gary Cahill trong bối cảnh ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh lại đang đến gần.
Lần này, tuyển Anh đã không còn được đặt nhiều kỳ vọng như những giải đấu trước, cá nhân Gary Cahill cũng không còn tự tin như thời điểm cách đây 4 năm. Đối mặt với báo giới là một vẻ điềm tĩnh và một mục tiêu đặt ra khiêm tốn như sau: “Cá nhân tôi, trong sự nghiệp, luôn có một sự tiếc nuối ở những giải đấu mà tôi đã tham dự dưới màu áo đội tuyển quốc gia. Hai giải đấu lớn gần đây nhất với tôi là một nỗi thất vọng, một kỷ niệm buồn không dễ để vượt qua và chắc chắn là tôi không muốn điều đó tái diễn. Đến với nước Nga vào mùa hè này, tôi chỉ muốn tận hưởng cảm giác được thi đấu, tận hưởng. Có nghĩa là chúng tôi sẽ cố gắng tiến sâu nhất có thể, giành chiến thắng trong từng trận đấu. Điều đó sẽ mang lại niềm vui cho toàn đội.”
Với những nỗi đau đã phải trải qua trong quá khứ, chắc chắn sự khiêm tốn để có thể giữ đôi chân trên mặt đất là điều quan trọng đối với Cahill cũng như các đồng đội. Không đặt mục tiêu giành chức vô địch, một màn trình diễn có thể khiến người hâm mộ tự hào là việc mà tuyển Anh sẽ hướng tới tại giải đấu năm nay. Đây nhiều khả năng sẽ là giải đấu lớn cuối cùng trong sự nghiệp của Cahill bởi đến Euro 2020, Cahill đã 34 tuổi và với những trung vệ trẻ giàu tài năng như John Stones, James Tarkowski hay Michael Keane mà bóng đá Anh đang sở hữu thì cơ hội tiếp theo dành cho Cahill chắc chắn là sẽ không nhiều. Thậm chí tại giải đấu lần này, ban đầu Cahill cũng không được nằm trong kế hoạch của huấn luyện viên Gareth Southgate khi ông đã gạch tên Cahill ra khỏi danh sách đội tuyển trong loạt trận giao hữu tháng 3. Chỉ có những nỗ lực không biết mệt mỏi của Cahill trong giai đoạn cuối mùa giải đặc biệt là chức vô địch FA Cup giành được cùng Chelsea mới giúp Gary có cơ hội tham dự giải đấu lớn rất có thể là cuối cùng trong sự nghiệp.
Với Cahill mà nói, đây là động lực không thể tốt hơn cho trung vệ thuộc biên chế của Chelsea thể hiện mình bởi đâu ai có thể nói trước được tương lai. Nói về những cầu thủ trẻ khác trong đội tuyển, Cahill khẳng định rằng: “Những cậu nhóc này sẽ có rất nhiều, rất nhiều cơ hội cũng như những năm tháng tới đây trong màu áo đội tuyển quốc gia. Nhưng để có thể chiến thắng, bạn không thể tiếp tục có những suy nghĩ như vậy mà thay vào đó, hãy chiến đấu như thể đây là lần cuối cùng bạn có cơ hội được tham dự những giải đấu lớn như thế này”. Quyết tâm của Cahill là điều mà người hâm mộ có thể hiểu, bởi những nỗi đau phải trải qua trước Iceland 2 năm trước đây là thứ luôn ám ảnh trung vệ người Anh, quyết tâm giành chiến thắng là liều thuốc hữu hiệu nhất giúp Cahill có thể vượt qua ký ức về thất bại có thể nói là tủi hổ nhất trong lịch sử bóng đá ở Đảo quốc sương mù.
Niềm tin là điều đang mất đi của người hâm mộ bóng đá ở Anh khi nói về đội tuyển quốc gia. Vậy nên Cahill với vị thế của một đàn anh ở đội tuyển lúc này, hơn ai hết anh muốn giành chiến thắng và có một màn trình diễn ấn tượng để xua tan đi những nỗi thất vọng cùng cực ở một đảo quốc nằm phía bên kia của eo biển Manche – nơi vẫn tự hào là cái nôi đã sản sinh ra bộ môn thể thao vua.
(Bạn đọc: Tuấn Việt Hà)
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về [email protected]. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam
Bình Luận