Alan Shearer cũng đã ở trong hoàn cảnh của Mohamed Salah. Ông đã ngồi dự bị khi mùa giải sắp kết thúc, ở giai đoạn cuối sự nghiệp và bị một HLV loại ra khỏi đội một.
Sâu thẳm bên trong, có lẽ Shearer và Salah đều nhận ra rằng mình không còn là cầu thủ như trước nữa và tuổi tác hay chấn thương đã cướp đi một nửa sức mạnh. Nhưng họ vẫn bị nuốt chửng bởi sự tức giận, cái tôi và niềm kiêu hãnh: “Chết tiệt, ông đã từng chê tôi, giờ lại muốn tôi giúp đỡ”.
Salah năm nay 31 tuổi, chưa phải quá già nua, nhưng anh là cầu thủ vĩ đại của Liverpool, siêu sao của kỷ nguyên Jurgen Klopp, chàng trai lý tưởng của họ. Anh đã kéo đội ra khỏi vũng lầy rất nhiều lần và mặc dù có thể không có phong độ tốt nhất nhưng anh sẽ luôn nghĩ: “HLV định đưa ai vào thay mình? Hắn thực sự giỏi hơn mình à?”.
Đó là cảm giác của Shearer ở tuổi 34, khi Sir Bobby Robson loại ông khỏi đội Newcastle trong trận đấu với Aston Villa vào tháng 8/2004. Ông nói với đồng đội ở cùng phòng là Steve Harper rằng: “Đến lúc rồi”. Quả nhiên Sir Bobby đã lịch sự thông báo với Shearer điều này một cách riêng tư, nhưng Shearer vẫn nổi giận.
Mùa đó, Newcastle đã thông báo rằng Sir Bobby sẽ từ chức vào cuối mùa giải, cũng giống như Klopp đã làm vậy. Nhưng hóa ra trận gặp Villa là trận cuối cùng của ông. Quyền lực và uy danh của HLV đã bị xói mòn trước tập thể cầu thủ ương ngạnh, ngỗ ngược.
Phòng thay đồ có hệ sinh thái riêng. Cầu thủ muốn biết chính xác công việc của họ là gì và họ tự tin rằng mọi người khác cũng biết. Họ tìm đến HLV để được hướng dẫn rõ ràng, mong đợi HLV giúp mình tốt hơn, và giúp đội chiến thắng. Và trên hết, họ muốn HLV chọn vào đội hình chính.
HLV là ông chủ dẫn dắt đội và tạo ra phong cách, nhưng chính các cầu thủ mới là người giữ chiếc ghế HLV. HLV phải dỗ dành, dỗ dành và làm cha cầu thủ. Ông ấy phải là một HLV, một nhà tâm lý học và đôi khi ông ấy sẽ phải giúp đỡ những vấn đề bên ngoài sân cỏ của một cầu thủ. HLV phải phát huy những gì tốt nhất của mọi cầu thủ.
Nhưng HLV chỉ có thể giữ cho 11 cầu thủ được hạnh phúc, trong khi 10 hoặc 15 cầu thủ dự bị khác không được. Ở một đội nhiều ngôi sao như Liverpool, điều đó có nghĩa là có những cầu thủ xuất sắc thậm chí không có mặt trong đội hình. Những ngôi sao sẽ không bao giờ hài lòng. Sự oán giận rất dễ mưng mủ và lan rộng.
Cầu thủ không cần phải thích HLV, nhưng giữa các cầu thủ cần phải có sự hiểu biết sâu sắc và tôn trọng nhau. Chúng ta đã thấy Kevin De Bruyne, Phil Foden, Jack Grealish và Erling Haaland đều tỏ ra không hài lòng với Pep Guardiola vì không được đá chính hay bị thay người. Đấy là vì họ biết mình là hảo thủ và muốn được thi đấu. Nếu không, cái tôi của họ bị tổn thương.
Chiến thắng là mục đích cuối cùng. Chiến thắng có thể che giấu vô số tội lỗi nhưng nó cho phép HLV nói với các cầu thủ: “Đây là lý do tại sao các anh nên lắng nghe tôi phân phó. Đây là lý do tại sao các anh nên làm những gì tôi yêu cầu. Đây là lý do tại sao tôi đã bỏ rơi hay sử dụng anh. Các anh không thích, OK, nhưng hãy nhìn kết quả đi”. Guardiola và Klopp rõ ràng là những bậc thầy về nghệ thuật này.
Đó là điều mà Sir Bobby cũng rất thành thạo. Tất cả những cầu thủ cũ của ông sẽ nói điều tương tự: HLV loại bỏ họ, họ đến gặp với sự phẫn nộ, HLV sẽ trò chuyện như với người thân, khoác tay tiễn họ, khiến họ muốn đạp đổ cả thế giới theo lệnh HLV. Rồi 10 phút sau họ tự hỏi “Làm thế quái nào HLV làm được điều đó”.
Nhưng một khi đội bóng không còn chiến thắng, phép màu của HLV biến mất. Đây là những căng thẳng tự nhiên mang tính cạnh tranh của một môn thể thao đồng đội. Có rất nhiều chuyện vụn vặt trên sân tập, khi những tranh chấp nhỏ hoặc những khúc mắc nhỏ bộc lộ ra ngoài sức nóng của một môi trường cạnh tranh.
Giữa các cầu thủ, vừa là bạn bè, cũng vừa là đối thủ. HLV cũng thế, tuỳ theo việc ông ta có chọn cầu thủ đó vào đội hình hay không, nếu có là thì bạn, còn nếu không sẽ là thù. Trong thâm tâm, kẻ bị gạt bỏ đang tức giận và đau khổ, nhưng anh ta cũng là một cầu thủ chuyên nghiệp, được hưởng lương cao để làm việc này.
Họ sẽ nghĩ: “Ừ, như HLV nói, chúng ta đang ở trong tình trạng khó khăn nhưng đây là CLB của tôi và tôi phải làm những gì phải làm”. Rất hiếm khi sự bất mãn bộc phát ra ngoài. Cầu thủ cắn môi chịu đựng, hoặc bùng phát như Shearer hay Salah với HLV.
Sẽ có bao nhiêu người tâm phục HLV trong phòng thay đồ của Liverpool? Việc Klopp sắp ra đi là một chuyện. Anfield đã chứng kiến sự suy sụp. Họ chỉ thắng 2 trong 7 trận đã qua trên mọi đấu trường vào thời điểm mà bất kỳ sai lầm nào cũng có thể gây thảm hoạ.
Cầu thủ là con người. Không quan trọng họ kiếm được 200.000 hay 300.000 bảng mỗi tuần hay họ giỏi cách ly thế giới như thế nào. Trong những giây phút yên tĩnh, họ cũng có những nghi ngờ giống như bất kỳ ai khác. HLV tiếp theo sẽ là ai? Arne Slot có thích họ không? Tôi vẫn tốt chứ? Chuyện gì xảy ra tiếp theo?
Liverpool sẽ giữ bí mật chuyện này càng lâu càng tốt, nhưng sẽ không khả thi nếu CLB đi săn HLV trong vài tháng cuối mùa giải mà không công khai. Bằng cách làm theo cách này, họ đã cố gắng kiểm soát câu chuyện của chính mình, định hình số phận của chính mình và họ cũng đã thành thật.
Điều đó thật đáng khen ngợi, nhưng nó thể hiện rất nhiều biến động. Salah, người được CLB Al Ittihad săn đón vào hè 2023, sắp bước vào năm cuối cùng của hợp đồng, tương tự là Trent Alexander-Arnold và Virgil van Dijk. Bộ ba này đều là những cầu thủ quan trọng, mang tính biểu tượng dưới thời Klopp.
Chúng ta không biết các cuộc đàm phán với tân HLV sẽ diễn ra như thế nào, nhưng đó là một vị trí nguy hiểm đối với Liverpool. Những cầu thủ đó sẽ muốn lập kế hoạch. Họ phải tự chăm sóc bản thân.
Bình Luận