Bruno Fernandes nếu khó quá thì về 'Nhà hát của những tán cây'

Trong khi Bruno Fernandes đang gặp khó khăn tại "Nhà hát của những giấc mơ" thì người anh trai Ricardo Fernandes lại đang thăng hoa tại "Nhà hát của những tán cây" - sân nhà của CLB Roffey. Và nếu khó khăn quá, Bruno có thể về với anh trai...

Bruno Fernandes nếu khó quá thì về 'Nhà hát của những tán cây'

Hai thế giới khác biệt

Ở một đầu của kim tự tháp bóng đá Anh là Old Trafford tráng lệ với sức chứa 75.000 khán giả, nơi Bruno Fernandes mang băng thủ quân Man United và đang phải chịu áp lực vô cùng khủng khiếp. 

Còn ở một nơi khác, cách đó 240 dặm về phía Nam, giữa những tán cây rợp bóng của thị trấn Horsham (West Sussex), Ricardo Fernandes, anh trai của Bruno, cũng đang đeo băng đội trưởng, cũng mặc áo số 8, và cũng nắm vai trò nhạc trưởng trong đội hình Roffey FC ở giải... hạng 9 nước Anh.

Người ta gọi Old Trafford là “Nhà hát của những giấc mơ”. Còn sân nhà của Roffey, với lượng khán giả trung bình 133 người mỗi trận và bốn bề bao quanh bởi cây xanh, lại được gắn biệt danh đầy thi vị: “Nhà hát của những tán cây”. 

Hai khung cảnh, hai thế giới tưởng chừng không thể xa cách hơn, nhưng lại gắn kết bằng sợi dây máu mủ của gia đình Fernandes.

Từ Porto đến hai ngã rẽ

Bruno Fernandes nếu khó quá thì về 'Nhà hát của những tán cây'

Câu chuyện bắt đầu từ Porto, nơi hai anh em Fernandes lớn lên cùng trái bóng. Ricardo hơn Bruno 5 tuổi, thường là “lá chắn” bảo vệ cậu em bé nhỏ nhưng đầy cá tính. 

“Em ấy lúc nào cũng thích biểu diễn vài pha kỹ thuật, hay lao vào những cú tắc bóng”, Ricardo nhớ lại. “Tôi phải bảo vệ Bruno khỏi những cậu bé lớn tuổi hơn. Nhưng chính nhờ vậy mà em ấy rèn được sự lì lợm, ý chí mạnh mẽ để leo lên đỉnh cao”.

Năm 2015, Ricardo chọn một con đường khác. Anh sang Anh lập nghiệp, vừa chơi bóng bán chuyên ở CLB Three Bridges, vừa làm việc tại Bệnh viện East Surrey ở Redhill để kiếm một nguồn thu nhập ổn định. 

5 năm sau, Bruno cập bến Man United và nhanh chóng trở thành nhạc trưởng không thể thiếu của nửa đỏ thành Manchester.

Hai con đường, một ở đỉnh cao chói lòa, một ở vùng ngoại ô lặng lẽ, nhưng cả hai vẫn song hành theo cách riêng.

Những bàn thắng nối dài tình anh em

Bruno Fernandes nếu khó quá thì về 'Nhà hát của những tán cây'

Bruno Fernandes được cả thế giới bóng đá biết đến với những bàn thắng đẹp mắt và những pha sút phạt tinh tế. Nhưng ít ai ngờ rằng ở “Nhà hát của những tán cây”, Ricardo cũng tạo ra những khoảnh khắc để đời.

Tháng 4/2024, trong chiến thắng 2-0 trước Seaford Town, Ricardo đã thực hiện một cú sút xa cực kỳ đẹp mắt làm tung lưới đối thủ. 

Bàn thắng ấy, dù chỉ diễn ra ở một sân bóng nhỏ bé, lại được cộng đồng mạng chia sẻ hàng triệu lượt. “Em trai tôi cũng đã xem và nó lan truyền rất nhanh. Đó là một kỷ niệm tuyệt vời với tôi”, Ricardo cười.

Từ Old Trafford đến Horsham, từ "Nhà hát của những giấc mơ" đến "Nhà hát của những tán cây", những cú nã đại bác ấy như một sợi dây vô hình, kéo hai anh em Fernandes lại gần nhau hơn trong thế giới bóng đá.

Giấc mơ dang dở và niềm tự hào vô bờ

Bruno Fernandes nếu khó quá thì về 'Nhà hát của những tán cây'

Trong câu chuyện với tạp chí FourFourTwo, Ricardo thành thật: “Ngày còn bé, nhiều người nghĩ tôi mới là người có khả năng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, nhưng rồi tôi không làm được. Còn Bruno thì đã thành công”.

Bóng đá vốn dĩ khắc nghiệt. Để trụ vững ở môi trường chuyên nghiệp, hàng trăm yếu tố phải đồng thời hội tụ. Ricardo đã không thể leo lên đỉnh cao, nhưng anh cũng chưa từng từ bỏ. 

Ở tuổi 34, tiền vệ người Bồ Đào Nha vẫn ra sân mỗi tuần, đeo băng thủ quân Roffey và dẫn dắt đồng đội vươn lên dẫn đầu bảng xếp hạng.

“Tôi và bạn đời của mình đã tự gây dựng tất cả, không phải nhờ Bruno”, Ricardo chia sẻ. “Nhưng tôi luôn tự hào về em trai. Chứng kiến em ấy thành công ở Man United, tôi cảm thấy như chính mình cũng đang sống trong giấc mơ”.

Khi “cái bóng” của Bruno theo chân đến Horsham

Bruno Fernandes nếu khó quá thì về 'Nhà hát của những tán cây'

Ricardo thú nhận, việc là anh trai của một ngôi sao hàng đầu đôi khi cũng đem lại áp lực. “Ồ, đúng là tôi thường bị chú ý. Không phải trận nào cũng vậy, nhưng phần lớn thì có. Đối thủ hay CĐV thường nhắc đến Bruno khi đối diện với tôi”.

Dẫu vậy, anh không hề phiền lòng. “Tôi vui khi thấy em trai được cả thế giới biết đến. Man United là bước tiến lớn của em ấy. Dĩ nhiên, đôi khi nghe những lời chỉ trích, tôi cũng cảm thấy khó chịu. Có lúc muốn phản ứng lại, nhưng rồi lại nghĩ: tốt nhất là im lặng”.

Ở Horsham, sau mỗi trận đấu, Ricardo vẫn ký tặng cho người hâm mộ – trong đó có cả những gương mặt đến từ Bồ Đào Nha hay châu Phi, những người tìm đến Roffey chỉ vì mối liên hệ đặc biệt với Bruno. 

“Chúng tôi từng lập kỷ lục có tới 500 khán giả đến sân. Với một đội bóng nhỏ như Roffey, đó là điều thật khó tin”, Ricardo kể.

Hai con đường, một khát vọng

Bruno Fernandes nếu khó quá thì về 'Nhà hát của những tán cây'

Cả hai anh em Fernandes đều khoác áo số 8, đều là thủ quân, đều có trách nhiệm dẫn dắt đội bóng và truyền cảm hứng cho đồng đội. 

Sự khác biệt chỉ nằm ở khung cảnh: một bên là ánh đèn sân khấu lộng lẫy của Old Trafford, một bên là thảm cỏ bình dị giữa những hàng cây xanh ở Horsham.

Bruno đang phải chịu nhiều áp lực tại Man United sau những màn trình diễn thất vọng gần đây. Còn Ricardo, ở một cấp độ khiêm nhường hơn, lại đang dìu dắt Roffey tiến từng bước để hướng tới suất thăng hạng.

Vậy nên nếu như áp lực quá ở MU, có lẽ Bruno nên nghĩ tới việc tới "Nhà hát của những tán cây" để cùng anh trai đá bóng trong niềm vui thuần khiết.

    Bình Luận