Man United: Quan trọng là thái độ

Chỉ sau hai trận thắng trước Liverpool và Southampton, các CĐV của Man United dường như đã quên phắt hai thất bại trước đó. Các Mancunian có vẻ không còn nhớ rằng đội bóng của họ vừa có khởi đầu tệ nhất sau 2 vòng đầu trong kỷ nguyên Premier League.
Man United: Quan trọng là thái độ

Nhưng câu hỏi đặt ra là những chiến thắng ở hai vòng gần nhất có thực sự xóa đi những vấn đề của M.U?

Câu trả lời là không.

Dù những người thích thống kê cố chứng minh bằng những con số rằng Lisandro Martinez trội hơn Virgil van Dijk về tỷ lệ tranh chấp cả trên không lẫn dưới đất, số pha truy cản và cắt bóng, thật khó để nói rằng trung vệ người Argentina giỏi hơn đồng nghiệp người Hà Lan. Đấy là chúng ta tạm gạt sang một bên vấn đề chiều cao. Xét về sự nhuần nhuyễn trong lối chơi thì sau những gì thể hiện trước Southampton, cũng không thể nói rằng M.U đã đạt đến trình độ của Man City hay Liverpool.

Tất nhiên, điều đó vẫn không ngăn cản Erik ten Hag vừa trở thành HLV thứ 2 của M.U sau Louis van Gaal giành chiến thắng trong cuộc chạm trán đầu tiên với Liverpool, kể từ khi Sir Alex Ferguson giải nghệ. Nhìn nhận một cách công bằng, Ten Hag quả thực cũng đã để lại nhiều dấu ấn trong hơn 100 ngày tại vị. Đó là chiến thuật hợp lý trong trận gặp Liverpool, khi ông từ bỏ việc “build up” từ phía dưới (vốn là điểm yếu của M.U), để tránh điểm mạnh là khả năng gây sức ép tầm cao của đối thủ. Là sự cứng rắn với Cristiano Ronaldo, và tìm được vị trí thích hợp nhất cho Harry Maguire trên... ghế dự bị.

Ten Hag sẵn sàng tống Ronaldo lên ghế dự bị

Nhưng sự thay đổi lớn nhất của M.U không nằm ở con người hay chiến thuật, mà là thái độ. Không phải vô cớ mà khi trả lời phỏng vấn kênh truyền hình Sky Sports sau trận thắng Liverpool, HLV Ten Hag không muốn nói về khía cạnh “tactical” (chiến thuật), mà chỉ nhấn mạnh về “attitude” (thái độ). Theo chiến lược gia người Hà Lan, chính khả năng liên lạc (communication) giữa từng cầu thủ và tinh thần chiến đấu (fighting spirit) mới là lý do giúp M.U chơi một thứ bóng đá “hay vãi chưởng” (f*cking good football) trước Liverpool.

Tinh thần ấy vẫn được duy trì trong chuyến làm khách của Southampton. Nó được thể hiện qua việc ngay cả một tân binh như Tyrell Malacia cũng sẵn sàng hét vào mặt “ma cũ” sau một tình huống phòng ngự hơi hời hợt của đồng đội. Nó còn được thể hiện qua những pha lăn xả của Lisandro Martinez, hay việc Diogo Dalot và Scott McTominay chấp nhận lĩnh thẻ vàng để bảo vệ thành quả.

Đó cũng chính là tinh thần của thời đại Ferguson. Không phải vô cớ mà M.U là đội bóng khai sinh ra khái niệm “Fergie time”, chỉ những bàn thắng được ghi ở phút cuối. Đơn giản là vì dưới thời Sir Alex, Quỷ đỏ luôn chiến đấu đến tận khi trọng tài thổi hồi còi mãn cuộc. Mà biểu tượng cho tinh thần “còn thở là còn gỡ” ấy chính là màn ngược dòng kỳ diệu trước Bayern Munich ở Camp Nou, trong trận chung kết Champions League mùa 1998/99.

Giờ thì M.U đang lấy lại thứ tinh thần chiến đấu đã trở thành bản sắc. Tất nhiên, sự thay đổi về “thái độ” chưa chắc sẽ giúp họ khỏa lấp những vấn đề đã tích tụ trong khoảng thời gian quá dài. Nhưng ít nhất, nó cũng thắp lên những hy vọng mới ở Old Trafford. Mà xét cho cùng thì muốn không trở thành diễn viên hài, người ta phải nghiêm túc trước đã.

    Bình Luận