Lạy Chúa trên cao, sau bao ngày trời u ám, cuối cùng Manchester United cũng giành chiến thắng. Thế là bữa nay fan MU chúng tôi có thể ngẩng mặt đi chợ, dám mở miệng cà khịa mấy anh hàng xóm ồn ào Liverpool, Arsenal, Chelsea, hay thậm chí mấy ông tận trời Âu như Barca, Real, Bayern. Đúng, chúng tôi thua cũng bị cả thế giới cười chê, thắng thì lại bị bảo “ăn may”, “đội hạng trung”, “thời Sir Alex qua lâu rồi”. Nhưng xin hỏi, mấy anh có soi kỹ bảng xếp hạng chưa?
Sau 5 vòng đấu, MU - cái tập thể mà mạng xã hội gọi là “gánh xiếc Old Trafford” - lại đang có 7 điểm. Bằng điểm Man City đấy, đội bóng được thần thánh hóa với Pep “có tóc hay không có tóc đều vĩ đại”. Kém Chelsea 1 điểm, kém Arsenal đúng 3 điểm. Vậy thử hỏi, khủng hoảng ở đâu? Ờ thì, khủng hoảng trong mắt anti fan thì MU thở thôi cũng thành trò hề. Nhưng nhìn sang Arsenal, mới vòng 5 đã tụt 5 điểm sau Liverpool. Chelsea thì 7 điểm, còn City - “đội bóng hoàn hảo” - lại bị bỏ cách tới 8 điểm. Thử đặt họ vào hoàn cảnh MU gặp liên tiếp 3 ông lớn xem? Có khi giờ họ còn khóc ròng, đăng status “In Klopp we trust” hay “Bring back Mourinho” cũng nên.
Người ta bảo Amorim non tay, cứng đầu, thiếu linh hoạt. Đúng! Tôi - một fan MU - cũng không dám chối. Nhưng ở Ngoại hạng Anh, thử hỏi có mấy ông HLV đủ khôn ngoan để vừa đá với Pep, vừa đấu trí với Arteta, vừa chịu đựng báo chí Anh quốc bới móc từng lỗ chân lông? Amorim chắc chắn còn nhiều bất cập, nhưng ai chẳng từng như thế. Pep thời mới đến còn bị gọi là “thằng điên chơi tiki-taka kiểu La Liga đem qua Anh rồi sấp mặt”. Vậy mà giờ Pep của mấy ông City lại đang đá kiểu “Mourinho upgraded”: chắc chắn, thực dụng, đôi khi nhàm chán. Nghĩa là Amorim còn cả chục năm để biến mình từ “gã học việc” thành “giáo sư cầm sa bàn”.
Cầu thủ MU cũng bị chê tả tơi. Nào là Casemiro hết động lực, nào là "Bủ nô" đá thì ít cãi nhau thì nhiều, nào là hàng thủ thủng như rổ. Nhưng mà xin lỗi, chất lượng con người của MU không hề tệ. Vấn đề là áp lực: cứ mỗi lần vào sân là có cảm giác 75.000 khán giả Old Trafford không phải cổ vũ, mà đang phỏng vấn tuyển dụng trực tiếp: “Này, anh có xứng đáng ở lại đây không?”. Áp lực ấy biến bàn thắng thành gánh nặng, cú sút thành bài kiểm tra.
Vậy, MU cần gì? Không phải phép màu. “Người thay thế Sir Alex” không từ trên trời rơi xuống. Các bạn phải hiểu rằng, MU cần thời gian - như Liverpool từng mất 3 thập kỷ để xây lại đế chế, như Arsenal 21 năm vẫn đang đi tìm lại đội hình "The Invincibles", như Real Madrid 6 năm liên tiếp không vượt qua được vòng 1/8 Champions League rồi phải đến Mourinho mới có thể phá dớp.
Amorim có thể không phải “Messiah” như truyền thông tô vẽ, nhưng ít nhất ông ta đang giữ lửa cho một đội bóng vốn quen sống trong tro tàn ký ức. MU của hôm nay chưa phải MU vĩ đại, nhưng trong máu của từng cầu thủ, từng fan, vẫn chảy dòng DNA kiêu hãnh của đội từng khiến châu Âu run sợ. Cái DNA ấy không thể biến mất chỉ vì vài mùa thất bại. Nó chỉ đang ngủ, chờ đúng thời khắc để bật dậy, giáng vào mặt những kẻ đã lỡ cười quá sớm.
Nói thật, tôi còn thấy yên tâm khi nhìn vào cái dự án hoành tráng mang tên "Project 90" mà Sir Ratcliffe cùng tập đoàn INEOS hô vang. Mục tiêu là mỗi mùa Premier League phải chạm mốc tối thiểu 90 điểm. Nghe qua thì buồn cười: MU hiện tại mà mơ 90 điểm thì chẳng khác nào học sinh cá biệt đòi vào Harvard.
Nhưng này, nếu không dám mơ lớn thì còn gì để sống? Bóng đá mà không có giấc mơ thì khác gì công việc bàn giấy "9-to-5" (từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều). Vậy nên, cứ mơ đi. Biết đâu một ngày, khi mấy ông Arsenal vẫn bận ăn mừng Top 4, Chelsea vẫn mua thêm thủ môn dự bị giá 100 triệu, City vẫn mải tính xem “làm sao không bị UEFA soi”, thì MU của tôi sẽ ung dung trở lại ngai vàng.
Ơn giời, MU thắng rồi. Một chiến thắng thôi nhưng đủ để chúng tôi - những kẻ đã quen với sự mỉa mai - có thêm một tuần sống trong tự hào. Hết tuần này, fan MU có thể ngẩng mặt mà nói: “Khủng hoảng á? Xin lỗi, chúng tôi vẫn đang bằng điểm Man City đấy!”.
Bình Luận