Hãy tưởng tượng rằng bạn đã dành cả cuộc đời để mơ về một thành tựu không tưởng. Và rằng, trong suốt một thập kỷ, bạn đã làm việc hiệu quả và bền bỉ hơn trăm vạn kẻ khác. Bố bạn có mặt ở đó để chứng kiến khoảnh khắc trọng đại, nhưng khi nó chuẩn bị diễn ra, thì gã ngồi bên bỗng quay sang nói: “Thằng sếu vườn kia làm cái gì ở đây vậy nhỉ?”.
Và đám đông rộ lên những tràng cười chế nhạo đầy tính “body shaming”. Nó khiến mặt bạn đỏ rần và bố bạn cúi gằm tìm một lỗ nẻ để chui vào. Đó là những gì đã xảy ra với Peter Crouch ở mùa giải chuyên nghiệp đầu tiên của mình, khi mới 19 tuổi, tại Queens Park Rangers năm 2000.
Với chiều cao 2m01 và thân hình gày lòng khòng, bóng đá Anh chưa bao giờ chứng kiến một cầu thủ nào giống như Crouch và nếu có một môn thể thao nào chế nhạo một người khác biệt một cách không thương tiếc, thì đó chính là bóng đá. Quái vật. Biến đổi gien. Cây đậu. Đám đông hô vang: “Mày cút đến rạp xiếc đi”, còn báo chí giật tít: “Cúi xuống, cái sào gây cười kia”.
Hai mươi ba năm sau, trong khi Crouch vẫn có khả năng khiến hàng ngàn người lớn bật cười, thì vẫn có một điểm khác biệt quan trọng. Một khiếu hài hước tuyệt vời bắt đầu như một “cơ chế phòng vệ” và đã phát triển thành thứ mà anh ấy gọi là “siêu năng lực của tôi”, có nghĩa là bây giờ tất cả họ đều đang phải cười với anh.
Một cầu thủ chuyên nghiệp khác đã giải nghệ với một nụ cười rộng ngoác. Anh đã ra sách, lập podcast, dẫn chương trình trực tiếp tại Wembley Arena thu hút 12.500 khán giả và giờ là một bộ phim tài liệu của Amazon ra mắt vào thứ Năm có tên “That Peter Crouch Film”, tạm dịch: “Phim chuyện đời Peter Crouch đó”.
“Anh ấy là một thương hiệu”, người đồng đội Jamie Carragher ở ĐT Anh và Liverpool nhận xét. Còn Harry Redknapp, HLV của anh tại Portsmouth, Southampton và Tottenham, tuyên bố: “Không có gì ở Crouchie mà bạn không thích”.
Và Crouch có vẻ thực sự thích bộ phim này. “Tôi đã nghĩ chắc chắn nhiều người muốn xem phim về Bolt, Gerrard, Ferguson. Nhưng thôi kệ đi, người ta thích làm phim về mình thì cứ làm, thời tới ai mà cản nổi”. Kết quả là một phim chân dung về một người hùng sân cỏ xuất thân từ trò chế nhạo đã hình thành.
Câu nói hài hước mang tính tự ti ngày nay đã trở thành thương hiệu của Crouch: “Tôi không thể kéo gân kheo cho đến khi 21 tuổi”, đặc biệt minh hoạ rõ ràng về sự may rủi trong đời Crouch. Những thứ khiến anh bị chế nhạo lại đem lại thành công rực rỡ cho anh. Từ kẻ không cô gái nào thèm hẹn hò bỗng dưng ẵm ngay em siêu mẫu Abbey Clancy.
Khuôn mặt của Crouch cũng sáng lên khi đề cập đến điệu nhảy ăn mừng bàn thắng kiểu Người Máy mà anh đã biểu diễn cho Hoàng tử William xem. Hoá ra đây chính là thứ đã khiến Crouch bị cười nhạo năm 14 tuổi, trong buổi khiêu vũ ở trường khi anh nhảy điệu Robot. Nhưng cách đây chưa lâu, điệu nhảy này đã nổi tiếng toàn cầu.
Có 3 nhân vật ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của Crouch gồm cô vợ Clancy, HLV Redknapp và ông bố Bruce. Khi còn nhỏ, Crouch thường khóc vào ban đêm vì thèm khát chiều cao bình thường và bị ám ảnh rằng, cao quá thì không thành công trong bóng đá được. Nhưng Bruce biết rằng con trai mình có tài năng thực sự nên ra sức ủng hộ. “Từ 14 đến 21 tuổi là lúc nhiều người lạc lối. Nhưng may quá, tôi có bố dẫn đường”, Crouch nói.
Ông cổ vũ con trai đứng dậy sau những pha tắc bóng ác ý, không bỏ cuộc và song hành mọi nơi mọi lúc. Ngay cả khi con trai bị bắt nạt trên báo chí bằng những tiêu đề báo gây xúc phạm, ông Bruce vẫn cứng rắn làm chỗ dựa cho Crouch, trong khi bà vợ khóc hết nước mắt và muốn tự tử. Bruce đã hành động như Bruce Lee (Lý Tiểu Long) theo đúng nghĩa đen, khi thay mặt con trai đáp trả lại những trò độc ác, thậm chí còn dí một tay phóng viên vào bồn cầu để bắt hắn dừng bình luận “body shaming”.
Một sự nghiệp thăng tiến kiểu thang máy cuối cùng cũng đến với Crouch, đỉnh cao là chức vô địch FA Cup 2006, được thi đấu cho ĐT Anh tại hai kỳ World Cup và ghi 22 bàn thắng cho Tam sư. Anh cũng lập một kỷ lục Premier League với 53 bàn thắng bằng đánh đầu, trong tổng số 108 bàn thắng ở giải đấu này.
Tuy nhiên, Crouch cũng có nhiều khoảng trầm lắng như giai đoạn không biết ghi bàn ở Aston Villa, hay phải mất 18 trận mới có thể có bàn thắng đầu tiên tại Liverpool. Anh mô tả khoảng thời gian đó là “trải nghiệm nghề nghiệp tồi tệ nhất trong đời”, nhưng cũng đầy kích động khi bị cả thành phố chế nhạo. “Có giai đoạn mà tôi không muốn ra ngoài. Nhưng tôi cảm thấy đặc biệt khi là một phần của điều đó”, Crouch nói.
Sau tất cả, Crouch đã trở thành “nhân vật toàn cầu” được cả thế giới công nhận ngay lập tức. Anh đã lên kế hoạch hậu bóng đá rất thông minh ngay cả trước khi giải nghệ vào năm 2019. Tận dụng khả năng hài hước để chống lại sự chế nhạo hoá ra giờ là một kỹ năng mềm đẻ ra tiền cho Crouch qua sách vở, podcast và show.
Peter Crouch đã chia sẻ kế hoạch tương lai của mình là nhằm vào việc hỗ trợ các cầu thủ trẻ. “Tôi rời ghế nhà trường năm 16 tuổi, chơi bóng đến năm 38 tuổi và tôi vẫn chưa trưởng thành. Tôi cảm thấy rất may mắn và muốn trả lại một cái gì đó trong tương lai. Tôi muốn đến với bóng đá ở cấp độ trẻ, lĩnh vực mà tôi nghĩ mình có khá nhiều kinh nghiệm.
Tôi sẽ dạy cho các cầu thủ trẻ về sự tự tin. Khi đạt đến một trình độ nhất định, họ sẽ thấy không bao giờ mình giỏi như người ta nói và cũng không bao giờ tệ như vậy. Tôi thấy rất nhiều cầu thủ trẻ đau khổ vì họ không thể tin vào chính mình. Nếu họ không nỗ lực hết mình để đạt được điều đó, thì họ sẽ không bao giờ vượt qua cả”.
Bình Luận